Từ Tĩnh Viện đúng là lần đầu thấy có người tự mình “vả mặt” mà nói ra một cách bình thản như vậy, buồn cười trêu: “Tối qua cậu khóc suốt cả đường đến bệnh viện, khóc đến mức như sắp đổ cả Trường Thành ấy. Lúc đó tớ đã biết cái chủ nghĩa không kết hôn của cậu sớm muộn gì cũng tan tành.”
Quý Nhiêu vẫn còn thấy sợ khi nhớ lại: “Trước đây tớ luôn nghĩ, hôn nhân không thể lâu dài. Mười năm, hai mươi năm… đến một ngày nào đó cũng sẽ thay đổi. Khi tình yêu không còn, tờ giấy đăng ký kết hôn ấy sẽ biến thành một thứ xiềng xích."
"Tớ sợ đến ngày đó, bị hôn nhân trói buộc trong khi trái tim đã nguội lạnh. Nhưng sau chuyện tối qua, tớ chợt nhận ra… chẳng ai biết trước được ngày mai sẽ xảy ra điều gì. Tai nạn và tương lai, chẳng biết cái nào đến trước. So với việc sợ hãi một cuộc hôn nhân không còn tình cảm, tớ lại càng sợ đoạn tình cảm này giữa tớ và anh ấy sẽ có tiếc nuối.”
Dù lần này tai nạn xe không quá nghiêm trọng, nhưng cảm giác tê dại thấu xương, đau đến như bị xé nát tim gan – Quý Nhiêu đã thực sự cảm nhận được.
Sau chuyện này, cô đã nghĩ thông rồi. Tình yêu có thể thay đổi trong tương lai hay không, ai mà biết? Nhưng hiện tại, họ đang yêu nhau.
Vì một tương lai chưa xảy ra mà phủ định hết hiện tại – đó không phải là tự do, mà là một kiểu tự trói buộc bản thân.
Từ Tĩnh Viện cười tủm tỉm: “Thế đã định ngày cưới chưa? Đến lúc đó nhất định phải cho tớ đi ăn cưới đấy nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT