Quý Nhiêu ngẩng đầu lên, thấy Thương Ngôn Tân tỉnh lại, giọng cô khàn hẳn đi: “Thương Ngôn Tân, anh tỉnh rồi... cuối cùng cũng tỉnh rồi. Anh có thấy đau chỗ nào không? Có chóng mặt không? Bác sĩ đâu rồi? Sao bác sĩ vẫn chưa tới vậy?”
Nước mắt cô rơi lã chã như mưa, lo lắng không biết cơ thể anh bây giờ rốt cuộc ra sao. Trong lòng cô vẫn chưa thể yên tâm. Thấy bác sĩ chưa đến kiểm tra cho anh, cô vội vàng quay người định đi tìm người.
Bàn tay Thương Ngôn Tân đưa lên má cô, ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt đang tuôn không ngừng, giọng anh dịu dàng: “Không sao đâu. Đừng khóc.”
Nhưng nước mắt Quý Nhiêu vẫn không ngừng rơi, làm ướt cả mu bàn tay anh. Bờ vai cô khẽ run, nghẹn ngào: “Sao lại không sao được… tai nạn nghiêm trọng như vậy mà…”
Cô đã khóc bên cạnh anh suốt từ lúc anh bất tỉnh. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh ông nội cô trước khi mất. Cũng là sau một cơn hôn mê dài, ông tỉnh lại, nói vài câu rồi đi mãi. Nỗi sợ trong lòng trỗi dậy, cô lập tức ôm chặt lấy cổ anh, vừa khóc vừa cầu xin: “Thương Ngôn Tân… đừng đi, xin anh… đừng rời khỏi em.”
Bộ đồ bệnh nhân của Thương Ngôn Tân đã bị nước mắt cô thấm ướt. Nhìn đôi mắt cô sưng đỏ vì khóc, lòng anh nghẹn lại, khẽ vuốt tóc cô, vỗ nhẹ lưng an ủi: “Tôi không đi đâu hết. Tôi còn có thể đi đâu chứ? Đừng khóc nữa, thật sự không sao.”
Anh nói không sao, nhưng Quý Nhiêu vẫn cảm thấy anh chỉ đang dỗ dành mình. Đôi mắt cô sưng húp như hai quả hạch đào, cứ như thể chỉ sợ anh không sống nổi, khóc đến mức tim gan rối loạn. Thấy vậy, Thương Ngôn Tân vội giải thích: “Chỉ là bị trầy sướt nhẹ ở đầu thôi, không nghiêm trọng đâu. Yên tâm, tôi không chết được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play