◎ Ta kêu Tư Lê, không phải A Lê ◎

Tư Lê không thể lui ra, bị hắn gắt gao ghì chặt trong lồng ngực, xiềng xích trói buộc khiến nàng không thể nhúc nhích. Hơi thở xung quanh toàn là hương lãnh tùng thanh đạm trên người hắn.

Giống như con người hắn—lạnh nhạt, thanh cao, vô tâm vô tình.

“A Lê, ngươi đã trở lại phải không?”

Giọng hắn khàn đi, mang theo chút nghẹn ngào, tựa như một đứa trẻ hoảng hốt bất lực. Yến Hành Tịch ôm chặt lấy nàng, bàn tay siết bên hông như muốn khảm nàng vào tận xương tủy.

Độ kiếp tu sĩ đã đến, tên ma tu kia bị Yến Hành Tịch một kiếm trọng thương, thấy tình thế không ổn liền sớm rút lui.

Giữa rừng sâu tăm tối, bốn bề yên lặng như tờ. Gió đêm lùa qua, cuốn theo hương lạnh phảng phất quanh người Yến Hành Tịch.

Sau ba trăm năm mới gặp lại hắn, Tư Lê lại chẳng thể nhớ nổi tâm tình năm đó của mình khi đối diện với hắn. Chỉ nhớ lúc đó, nàng luôn bám theo hắn, chẳng biết đã uống bao nhiêu bát bế môn canh.

Nàng dù có vô tư thế nào cũng vẫn là một nữ hài tử, mà hắn lại cô độc, xa cách, như chẳng hề nhìn thấy sự quan tâm và đồng hành của nàng. Nhưng Tư Lê có nhiệm vụ phải bám lấy hắn, dù trong lòng sợ hãi đến đâu cũng phải ở bên cạnh hắn.

Hắn bề ngoài ôn nhuận đạm mạc, nhưng sau khi thành thân được một năm, đến lúc giường chiếu, hắn lại như biến thành một người khác—ngang ngược, bá đạo. Mà nàng, chỉ có thể cắn răng phối hợp, chưa từng mở miệng than phiền một lời.

Nhưng lúc này, khi đối mặt với hắn, lòng nàng lại chỉ có một mảnh bình tĩnh.

Quá khứ yêu hận tham si, hỉ nộ ai lạc, tất cả đều đã tan thành mây khói.

A, đúng rồi.

Nàng không có tâm.

“A Lê, A Lê……”

Hắn gọi tên nàng hết lần này đến lần khác, gương mặt cọ nhẹ bên tai nàng.

Bị Yến Hành Tịch ôm chặt đến mức không thở nổi, Tư Lê chỉ có thể cố sức đẩy hắn ra, nhưng dù cố thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay gông xiềng ấy.

“Vị đạo hữu này.” Tư Lê bất đắc dĩ thở dài. “Ngươi làm ta thở không nổi.”

Lực đạo bên hông hơi nới lỏng, nàng lập tức tìm cơ hội, nghiêng người tránh thoát khỏi lồng ngực hắn.

Yến Hành Tịch theo bản năng đưa tay muốn giữ lấy nàng, khuôn mặt thanh tuyển lộ vẻ hoảng hốt. Nhưng Tư Lê đã nhanh hơn một bước, vận công thuấn di, thoắt cái đã rời xa hắn. Đầu ngón tay hắn chỉ kịp chạm vào mép áo nàng, nhưng lại chẳng giữ được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn làn lụa mỏng lướt qua tay, tựa như ảo ảnh.

“A Lê!”

Yến Hành Tịch hoảng hốt lao về phía trước, nhưng ngay giây tiếp theo, một thanh trường kiếm đã vắt ngang trước người hắn.

Thân kiếm tinh oánh, khí thế như hồng, tỏa ra sát ý kiên quyết.

Kiếm thế nghiêm nghị, như du long uốn lượn giữa dòng nước, nhưng không phải Thanh Tiêu kiếm pháp.

Đây là Vô Lượng kiếm pháp, không phải kiếm pháp truyền thừa của Thanh Tiêu Kiếm Tông.

A Lê từng khổ luyện Vô Lượng kiếm pháp từ nhỏ, nay lại đại thành. Một nữ tử mảnh mai như nàng, nhưng khi nắm trường kiếm trong tay, lại khiến người ta kinh sợ.

Ánh mắt Yến Hành Tịch lần nữa dừng lại trên khuôn mặt Tư Lê.

Mày liễu, mắt hạnh, sống mũi tinh xảo, cánh môi đỏ bừng—một khuôn mặt vừa sắc sảo, vừa thanh lệ động lòng người.

Nhưng nàng và A Lê có chỗ không giống nhau.

Diện mạo A Lê dịu dàng thanh tú, còn nàng lại mang theo vẻ rực rỡ hơn, dù hai người có đến bảy phần tương tự.

Nhưng sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?

Nàng mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc đến tận xương tủy.

Tư Lê hít sâu, lạnh giọng mở miệng: "Vị đạo hữu này, ngươi nhận nhầm người rồi."

Cảm xúc dao động trong mắt Yến Hành Tịch dần lắng xuống, lúc này Tư Lê mới có cơ hội quan sát hắn kỹ hơn.

Ánh trăng thanh lãnh phủ lên thân ảnh Yến Hành Tịch, nam nhân khoác một thân áo bào trắng, khuôn mặt tựa như ngọc thạch trong suốt, đường nét tinh xảo, mi mục thon dài, rõ ràng là một gương mặt ôn hòa đạm mạc, nhưng nơi đáy mắt lại trống rỗng như gió tuyết tận diệt, khiến người ta không thể chạm tới.

Hắn cao hơn Tư Lê một cái đầu, sống lưng thẳng tắp, toàn thân tỏa ra uy áp mạnh mẽ của một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, tóc đen trong gió đêm khẽ lay động.

Lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Tư Lê cảm thấy… Yến Hành Tịch đã gầy đi rất nhiều.

Hắn vốn cao lớn, nhưng giờ đây lại có vẻ đơn bạc, dù vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng không còn phong hoa tuyệt đại như trước.

Trước kia, Yến Hành Tịch dù tâm địa lạnh lùng, nhưng trên người vẫn mang theo sự kiêu hãnh không ai có thể bẻ gãy. Một kiếm xuất ra kinh động Tứ Hải Bát Hoang, kiêu ngạo bễ nghễ thiên hạ.

Nhưng người trước mắt nàng bây giờ…

Lại khiến nàng cảm thấy như chỉ là một hình nhân giả tạo, tựa như sinh cơ đã bị rút cạn, quanh thân bao phủ hơi thở tuyệt vọng, giống hệt kẻ trong giấc mộng của nàng.

Ánh mắt Tư Lê khẽ động, dừng lại trên mái tóc hắn.

Ngọc quan búi cao, vài lọn tóc đen rũ xuống, dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

Là tóc đen, không phải màu bạc trong giấc mơ kia.

Tư Lê bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Cũng tốt, quả nhiên chỉ là mộng mà thôi.

Nhưng ngay sau đó——

"A Lê?"

Giọng nói khẽ khàng mà mong manh, như thể sợ rằng chỉ cần thốt ra, tất cả sẽ hóa thành hư ảo.

Tư Lê lặng lẽ thở dài, thu lại Quyển Tinh, bình thản nhìn hắn:

"Vị đạo hữu này, ngươi nhận sai người rồi. Ta tên Tư Lê, không phải A Lê."

Tư Lê.

Không phải A Lê.

"Ta không phải."

Yến Hành Tịch siết chặt tay trong ống tay áo rộng, đầu ngón tay hơi run lên. Một cơn lạnh lẽo lan từ lồng ngực ra toàn thân, như thể có thứ gì đó đột ngột đông cứng lại trong tim hắn.

"Đạo hữu, ngươi thật sự nhìn rõ sao?"

Hắn lên tiếng, giọng nói khàn khàn, như bị thứ gì đó mắc nghẹn nơi cuống họng. Đôi mắt thanh thấu rơi trên gương mặt nàng, cẩn thận khắc họa từng đường nét.

Tư Lê thản nhiên đứng yên, tùy ý để hắn nhìn, ánh mắt lãnh đạm, hoàn toàn không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Yến Hành Tịch dừng lại ở đôi mắt nàng——

Trong suốt, tĩnh lặng, không hề dao động.

Không vui mừng, không đau khổ. Không có thương hại, cũng chẳng có oán hận.

Không phải là A Lê.

A Lê sẽ không nhìn hắn như vậy…

Nhưng tại sao nàng lại cho hắn cảm giác quen thuộc đến thế?

Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng nàng từ xa, hắn đã chấn động thần hồn. Khi nghe thấy giọng nàng, tay cầm Liễm Kính siết chặt đến phát run.

Hắn nhìn thấy nàng, tươi sáng, minh diễm, tự nhiên cùng đám ma tu kia đấu trí đấu dũng, từng cử chỉ đều linh hoạt hoạt bát, giống hệt như bóng dáng trong trí nhớ hắn.

Khi đó, hắn đã cười.

Nhưng vừa đưa tay chạm lên mặt mình, hắn mới sững sờ nhận ra——

Mình đã khóc.

Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi từ lúc nào, thấm ướt vạt áo trước ngực.

Vậy làm sao có thể không phải là nàng được?

"Sao có thể… Ngươi chính là nàng."

Tư Lê khẽ day trán, hơi đau đầu, giọng nói bình thản:

"Đạo hữu, ta không biết A Lê của ngươi là ai. Có lẽ chúng ta có vài điểm tương đồng, có lẽ dung mạo giống nhau, nhưng ngươi phải nhìn rõ——"

Nàng ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt cứng rắn mà kiên định.

"Ta không phải nàng. Ngươi đừng nhận nhầm người."

Lời vừa dứt, ngoại trừ tiếng gió vi vu, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng.

Rất lâu sau đó, một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên.

"Ngươi thật sự… không phải A Lê?"

Giọng hắn mang theo một tia khẩn cầu, mong manh đến mức gần như vỡ vụn, như thể chỉ cần nàng phủ nhận, hắn sẽ lập tức rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.

Tựa như… chỉ một câu nói của nàng thôi cũng có thể giết chết hắn, khiến hắn một lần nữa bị đánh trở về địa ngục.

Nhưng Tư Lê vốn vô tâm, không hiểu thế nào là yêu hận.

Nàng chỉ thấy hắn cố chấp đến mức khó hiểu.

Cuối cùng, nàng lắc đầu, từng câu từng chữ chém đứt mọi hy vọng——

"Ta là Tư Lê, không phải A Lê."

Nàng ra tay, đánh tan tia hy vọng cuối cùng của hắn. Yến Hành Tịch hung hăng nhắm mắt.

Một người có thể chấp niệm sâu đến nhường nào?

Trước kia, hắn luôn đứng ngoài bàng quan, nhìn thế nhân chìm đắm trong luân hồi vô tận, chứng kiến bọn họ vì tham sống mà sinh ra những chấp niệm vặn vẹo điên cuồng, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cho đến khi hắn hạ thần đàn, rơi vào thất tình lục dục.

Tình yêu như cỏ dại bén rễ trong lòng, chậm rãi sinh trưởng, bện thành một tấm lưới vô hình, siết chặt lấy hắn. Càng giãy giụa, lưới càng siết, cuối cùng nhấn chìm hắn trong cơn cuồng loạn tuyệt vọng.

Chấp niệm quấn thân, tu vi đình trệ.

Cầu mà không được, tiến thoái lưỡng nan.

Giữa sự tĩnh lặng nặng nề, hắn nghe thấy tiếng bước chân thanh mảnh vang lên bên cạnh, ngày một xa dần.

Nàng đi rồi.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một tiếng hô khẽ vang lên.

Chỉ trong thoáng chốc, nàng đã cố gắng áp chế nó xuống. Thanh âm nhỏ đến mức như tiếng mèo kêu, nhưng hắn vẫn nghe rõ ràng.

Ý thức chưa kịp phản ứng, bước chân đã đi trước.

Trong chớp mắt, Yến Hành Tịch đã thuấn di đến bên nàng.

"Đừng tới đây!"

Nàng kinh hoảng thốt lên.

Nhưng hắn đã quá mức nóng vội, không nhận ra sự khác thường xung quanh. Ngay khi Tư Lê vừa mở miệng, hắn đã sải bước tiến lên, trực tiếp chạm vào kết giới.

Tư Lê: "……"

Huynh đài, sao ngươi lại không biết nghe lời như vậy?

Chỉ trong giây lát sững sờ, Yến Hành Tịch đã lấy lại vẻ điềm nhiên vốn có. Vì thế, người phát điên lúc này chỉ còn lại mỗi Tư Lê.

Niết mã! Đã bảo đừng lại gần rồi cơ mà!**

Quanh thân hai người, vô số phù triện vàng kim hiện lên, ma văn lập lòe ánh sáng quỷ dị trong đêm thẳm. Một luồng lực lượng cường đại cuồn cuộn tràn vào thần hồn Tư Lê, khắc xuống thứ gì đó.

Cơn đau xuyên thấu tận xương khiến nàng không kìm được rơi lệ, mày liễu nhíu chặt. Đôi môi đỏ bừng bị hàm răng cắn mạnh, mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra.

Yến Hành Tịch ánh mắt lạnh đi, đầu ngón tay khẽ động, bàng bạc linh lực cuồn cuộn ngưng tụ, định chém đứt luồng lực lượng quái dị đang liên kết nàng với kết giới.

Nhưng ngay trước khi hắn ra tay, Tư Lê đã vội vàng hét lên:

"Dừng tay! Ngươi dừng tay!"

Bàn tay hắn khựng lại.

Tư Lê nghiến răng, từng câu từng chữ thốt ra đều run rẩy:

"Đây là Kết Hồn Dẫn của Ma tộc. Đạo hữu tu vi cao thâm nên không cảm nhận được đau đớn, nhưng ta chỉ là Hóa Thần. Nếu ngươi chặt đứt Hồn Dẫn, trận pháp rách nát, hậu quả ta gánh không nổi."

Kết Hồn Dẫn của Ma giới có khả năng ẩn giấu cực mạnh, để bày trận cần hao tổn trăm năm tu vi của một Đại Thừa kỳ ma tu. Một khi trận pháp được kích hoạt, nó sẽ khắc một dấu ấn lên thần hồn kẻ bị nhốt bên trong. Từ đó, suốt bốn mươi chín ngày, người bị đánh dấu sẽ chịu sự ảnh hưởng từ kẻ mở trận.

Người đặt trận này hẳn là vị Đại Thừa kỳ ma tu vừa rồi đã bỏ chạy. Có lẽ hắn muốn dụ nàng vào đây, cưỡng ép khắc xuống Hồn Ấn.

Nhưng điều mấu chốt là—

Người mở trận này… chính là Tư Lê.

Vừa rồi, nàng chỉ vô tình bước một chân vào, vậy mà trận pháp đã lập tức khởi động.

Quan trọng hơn nữa—

Nàng vào thì không sao.

Nhưng để hoàn tất trận pháp cần phải có hai người. Nếu không có kẻ thứ hai, nó sẽ không thể thành hình.

Ai ngờ giây tiếp theo, Yến Hành Tịch lại bước thẳng vào.

Trận pháp đóng sập lại, vây chặt cả hai người bên trong.

Tư Lê chết lặng.

Hóa Thần như nàng không nhận ra trận pháp cũng còn hợp lý. Nhưng Yến Hành Tịch là Độ Kiếp, sao hắn lại sơ suất đến mức này?!

Nàng nghiến răng, nhìn hắn đầy tức giận.

Huynh đài, ngươi vừa rồi rốt cuộc đang thất thần cái gì?!

Yến Hành Tịch thoáng sững sờ. Hắn vừa đến nơi này liền bị hình bóng "A Lê" trói chặt tâm trí. Kinh ngạc xen lẫn vui mừng khiến hắn chẳng còn tâm tư quan sát xung quanh.

Đến khi nghe Tư Lê kinh hô, lòng hắn đột nhiên thắt lại. Theo bản năng, hắn lập tức phi thân lao tới—

"A… Xin lỗi, là ta sơ ý."

Ánh mắt hắn quét qua, thấy trên trán Tư Lê đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn là Độ Kiếp kỳ, trận pháp này không thể ràng buộc hắn.

Hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu hắn đi—

Trận pháp sụp đổ, hậu quả là Tư Lê sẽ bị phế toàn bộ căn cốt.

Yến Hành Tịch trầm ánh mắt xuống, linh lực lam nhạt tuôn ra như suối, ùa vào cơ thể Tư Lê, thay nàng điều dưỡng kinh mạch, xoa dịu cơn đau do trận pháp gây ra. Hàng mày cau chặt của Tư Lê dần dần giãn ra, sắc mặt tái nhợt cũng có chút khởi sắc.

Khi dấu ấn trên thần hồn Tư Lê được khắc hoàn toàn, kim quang và ma văn đồng thời lóe lên. Một ấn ký mơ hồ thoáng hiện trên trán nàng, rồi nhanh chóng biến mất.

Gần như cùng lúc, một tia kim quang khác hiện lên trên người Yến Hành Tịch. Hắn vẫn giữ vẻ trầm tĩnh như cũ, đôi mày thanh đạm không chút gợn sóng. Ấn ký trên trán hắn chợt lóe lên rồi nhanh chóng chìm vào thức hải.

Kết Hồn Dẫn đã thành.

Tư Lê là chủ.

Yến Hành Tịch… là phó.

Tư Lê cẩn thận ngước mắt nhìn hắn. Dưới ánh trăng thanh khiết, khuôn mặt hắn vẫn ôn hòa như trước, tĩnh lặng tựa một bức họa.

Hắn nhẹ nhàng đối diện với nàng. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Tư Lê rõ ràng nhìn thấy một tia đen tối thoáng qua đáy mắt hắn.

Quá hiểu rõ Yến Hành Tịch, lòng Tư Lê run lên một thoáng—

Ngươi đừng nhìn ta như vậy a!

 

Tiểu kịch trường:

Yến Hành Tịch: “Lão bà trốn nửa đời, trở về lại giả vờ không quen ta, còn tìm đủ cách trêu chọc ta. Thật là vô tâm.”

Tư Lê: “Chuyện tình cảm không có gì để bàn, còn lương tâm thì lại càng không cần nhắc tới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play