Điền Thúy Lan đứng cạnh hàng rào ở hậu viện nhà mình, dựa theo vách ngăn nhìn sang thật lâu, cho đến khi hai người đi xa không còn nhìn được nữa mà vẫn luyến tiếc thu hồi tầm mắt của mình.
Thật tốt, chắc là nàng hạnh phúc lắm… Chung quy Thiết Trụ ca đối xử tốt với nàng như vậy mà…
Điền Thúy Lan không hiểu tại sao mình lại chú ý hai người kia như vậy, dường như từ lúc gặp hai người họ trên đường thì bắt đầu quan tâm tới họ.
Một lần trong lúc vô ý phát hiện phụ nhân kia thích đi tản bộ, Thiết Trụ ca sẽ bồi ở một bên. Bọn họ ra cửa hoặc là khi về nhà sẽ đi qua nhà ả, từ hàng rào hậu viện nhà ả có thể nhìn thấy. Sau đó không tự chủ được, ả bắt đầu chú ý hai người kia. ( nhà Điền Thúy Lan trước đây không chỉ cách nhà Dương thị không xa, sau này ở riêng xây phòng mới, vị trí nhà mới cách Dương gia và nhà Dương thị một khoảng cách.)
Thậm chí trở thành thói quen, luôn vào lúc đó kiếm cớ đến hậu viện làm chút gì đó, kỳ thật ánh mắt vẫn chăm chú ra bên ngoài.
Làm rình coi thành thói quen, 1 ngày không thấy tựa như cách tam thu. Điền Thúy Lan không biết chữ nên không hiểu này đó. Ả chỉ biết vài ngày trước liên tục nhiều ngày không nhìn thấy hai người này, ả bắt đầu nhịn không được tâm phiền ý loạn.
Thậm chí ả còn nghĩ, có phải phụ nhân kia đã xảy ra chuyện gì hay không? Tỷ như thai không ổn, bị bệnh liệt giường? Mừng thầm là từ khi nào có vậy? Ả không rõ ràng lắm, khi ả ý thức được chính mình không nên có loại cảm xúc này, ả cũng tự trách xấu hổ, nhưng lại không cách nào khống chế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play