Đau…

Diệp Tử Mạn dần lấy lại ý thức, cảm giác đầu tiên là cơn đau nhức ở sau gáy, đầu óc quay cuồng, cơn buồn nôn dâng trào khiến nàng chỉ muốn ngất đi ngay lập tức…

Cảm giác này không hề xa lạ. Trước đây, khi trượt chân ngã từ cầu thang, nàng cũng từng trải qua cảm giác tương tự. Khi đó, bác sĩ kết luận nàng bị chấn thương não…

Chấn thương sọ não!? ~~ Nàng bị chấn thương sọ não…

Phản ứng đầu tiên của Diệp Tử Mạn là như vậy.

Tai nạn máy bay… vậy mà nàng chỉ bị chấn thương sọ não thôi sao? Đây là suy nghĩ thứ hai của nàng.

Diệp Tử Mạn muốn cử động, nhưng không thể.

Tay chân đều bị giữ chặt, mắt cũng bị che khuất, không cách nào mở ra. Tuy nhiên, qua khe hở nhỏ nơi miếng bịt mắt, nàng có thể nhận ra ánh sáng bên ngoài vô cùng chói chang.

Nàng… chưa chết?

Cơ thể nàng bị trói chặt, không thể nhúc nhích. Cố lắc đầu một chút, nhưng vừa động nhẹ, cơn choáng váng ập đến dữ dội, khiến nàng buồn nôn kinh khủng.

Dường như có người đang nói chuyện…

Trong trạng thái bị trói chặt, Diệp Tử Mạn cố gắng vểnh tai lắng nghe. Âm thanh loáng thoáng, đứt quãng, nhưng nàng vẫn có thể hiểu được đôi chút…

“… Tiểu thư, làm vậy không ổn đâu…” Một giọng nữ lớn tuổi vang lên, mang theo sự do dự.

“… Hừ.” Một giọng nữ trẻ tuổi, trong trẻo nhưng lại đầy thâm độc cất lên. “Có gì không tốt? Dù sao ngày mai cha cũng dẫn cả nhà đi nhậm chức ở phương Nam. Kể cả có phát hiện nàng ta mất tích, người cũng sẽ không vì chuyện này mà hoãn hành trình… Hơn nữa, chưa chắc đã phát hiện ra đâu…”

Diệp Tử Mạn nghe đến đây, cả người run lên. Dù đầu óc mơ màng, nàng vẫn có thể ghép nối những mảnh thông tin lại với nhau.

Nàng? Ai là nàng?
Mất? Ai mất?

Trong cơn choáng váng, nàng cố lắng nghe tiếp. Giọng nữ lớn tuổi lại nói gì đó, nhưng ngay sau đó, giọng nữ trẻ tuổi kia đột ngột trở nên gay gắt:

“… Trở về? Trở về thì sao? Hơn hai năm qua không có lấy một bức thư, ai biết hắn có phải đã chết trên chiến trường rồi không? Ta thật không hiểu nổi các ngươi… Có ca ca thì ghê gớm lắm sao, khiến ai cũng kiêng kị nàng ta… Huống hồ, nàng ta cũng chỉ là thứ nữ do tiểu thiếp sinh ra mà thôi… Một đôi tiện chủng!”

Giọng nói chanh chua kia như tiếng pháo nổ, dồn dập vang lên:

“… Ngay cả cha cũng thiên vị nàng ta, còn muốn gả nàng ta cho biểu ca… Biểu ca! Đó là biểu ca của ta! Cớ gì phải liên quan đến con của một tiện thiếp chứ?”

Giọng nữ lớn tuổi vội vàng lên tiếng ngăn cản:

“… Ôi, tiểu thư của ta, nhỏ giọng thôi, nhỏ giọng thôi…”

Dường như người kia bị bịt miệng lại, không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Một lúc sau, giọng nói trong trẻo lại vang lên, lần này mang theo vẻ nũng nịu:

“… Nhũ mẫu, cứ yên tâm đi. Ta đã sắp xếp xong rồi. Nhà Bảo Vượng đã liên hệ với bọn buôn người. Ngươi chỉ cần giúp ta che giấu một chút, chắc chắn không ai phát hiện đâu…”

“… Dù sao nàng ta cũng là tỷ tỷ của ngươi… Nếu xảy ra chuyện, thanh danh của ngươi cũng bị ảnh hưởng…”

“Tỷ tỷ?! Nói cứ như nàng ta thật sự là tỷ tỷ của ta vậy! Chỉ là một thứ nữ hèn mọn, ta không bao giờ thừa nhận!” Giọng điệu the thé lại nhanh chóng trở nên dịu dàng như đang dỗ dành.

“Ta hiểu ý của nhũ mẫu rồi. Cho nên ta mới không bán nàng vào nơi nhơ nhớp kia. Ta chỉ để nàng trở thành thê tử của một tên nông phu thôi… Không phải nàng muốn gả vào danh môn thế gia sao? Hừ, ta sẽ khiến nàng cả đời chân lấm tay bùn, mãi mãi thấp hèn!”

Người vú già còn định nói gì đó, nhưng tiểu thư kia không kiên nhẫn cắt ngang:

“Yên tâm đi, nhũ mẫu tốt của ta. Sẽ không có ai phát hiện đâu. Chúng ta lặng lẽ đuổi nàng ra khỏi kinh thành, thần không biết quỷ không hay. Ra ngoài đó rồi, một nữ tử yếu đuối như nàng ta còn không phải mặc cho người ta sắp đặt hay sao?”

“… Chỉ cần qua ngày mai… Cho dù cha có phát hiện ra nàng mất tích, liệu người có thể vì một nữ nhi đã bị hủy danh tiết mà trách cứ ta sao? Cùng lắm cũng chỉ cấm túc vài ngày… Mà ta còn có mẫu thân làm chỗ dựa, chỉ cần chúng ta thu xếp ổn thỏa, cha sẽ chẳng bận tâm đến nàng đâu…”

Người vú già im lặng. Tiểu thư nhà bà đã quyết, dù ai đến khuyên cũng không thay đổi được.

Ai… Tốt nhất cứ che giấu chuyện này cho ổn thỏa, rồi nhanh chóng báo với phu nhân. Chỉ cần không để xảy ra sơ suất, không ai có thể làm khó họ.

Tiếng bước chân dần xa.

Diệp Tử Mạn hoảng loạn, đầu óc vẫn quay cuồng. Cơn đau dội lên từng đợt như sóng biển, mắt nàng tối sầm lại… Và nàng ngất đi lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play