Tác giả: Nam Đào

Edit Cáo nhỏ 

Đã beta

Chỉ thấy Du Ngọc Tuế dịu dàng yếu ớt nói:

“Thì ra là vậy, mặc dù là Thái tử, cũng không xứng với bảo vật của Quý phi.”

Nụ cười trên mặt Nhập Thu càng trở nên cứng ngắc. Lời đã nói đến mức này, nàng chỉ có thể đáp:

“ thần sẽ trở về bẩm báo lại với nương nương.”

“Quý phi là mẹ kế của ta, yêu ta nên thương ta, mới tặng bảo vật quý giá này cho ta. Ta thật sự không biết nên xử trí thế nào.”

Du Ngọc Tuế trực tiếp xác nhận chuyện Hoàng quý phi sai người mang nhân sâm đến.

Trong khoảnh khắc, ngay cả một nụ cười trên mặt Nhập Thu cũng không thể duy trì nổi.

Nói đến đây, Du Ngọc Tuế như vô tình mà thở dài cảm thán:

“Quý phi quả thật rất nhanh nhạy, ngay cả phụ hoàng còn chưa biết tin ta tỉnh lại, người đã sai người mang đồ bổ đến Đông Cung. Chẳng trách nàng luôn có thể biết phụ hoàng đang ở đâu.”

Dứt lời, cậu dịu dàng mỉm cười với Nhập Thu. Nhưng Nhập Thu chỉ cảm thấy toàn thân rét run, mồ hôi lạnh túa ra, bởi vì dò xét hành tung của Hoàng đế chính là tội lớn.

Chưa chờ Nhập Thu hoặc chủ tử của nàng biện minh, Du Ngọc Tuế đã quay sang Phúc Bảo hỏi:

“Trong Đông Cung trước đây có ai giỏi xử lý công việc không?”

"Có." Phúc Bảo thoáng nhìn qua rồi đáp.

"Chủ tử bệnh nặng, nô tài lại dám tùy tiện quyết định thay chủ, loại nô tài như vậy, Đông Cung không thể giữ." Du Ngọc Tuế nhếch môi cười nhạt, “Đánh hai mươi trượng, đuổi khỏi Đông Cung.”

"Nhưng đó là người do Hoàng quý phi nương nương đưa đến..." Phúc Bảo khó xử nói.

“Nói bậy! Quý phi cai quản hậu cung rất nghiêm , tuyệt đối không thể dạy ra loại cung nhân tự tiện lộng quyền như vậy.”

Du Ngọc Tuế khẽ quát, giọng tuy nhẹ nhưng đầy uy quyền. Sau đó, cậu liếc nhìn Nhập Thu người lúc này đã không dám thốt nên lời rồi thản nhiên nói tiếp:

“Nếu thật sự có chuyện như vậy, chúng ta phải nghĩ cách giúp đỡ Quý phi mới đúng.”

“Mẫu hậu ta khi xưa cai quản hậu cung đến mức được phụ hoàng khen ngợi. Ở đây, ta vẫn còn sách cung quy và cách xử lý cung vụ do mẫu hậu đích thân viết. Ngươi hãy thay ta mang đến cho Quý phi.”

“Thật đáng tiếc, khi xưa mẫu hậu còn có Đại Trường Thu giúp thống lĩnh cung nữ. Hoàng quý phi tuy rằng địa vị cao quý, nhưng dù sao cũng chỉ là phó hậu. Khó trách nàng lại bận rộn đến mức mắc sai lầm.”

Du Ngọc Tuế thở dài nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại ẩn chứa ý châm chọc sâu sắc.

Phía trước, cung nhân lộng quyền kia đã bị kéo đi chịu phạt, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngớt. Nhập Thu nghe mà tâm loạn như ma, không dám ở lại Đông Cung thêm nữa, vội vàng mang theo di vật của Thái tử để cáo lui.

Đợi Nhập Thu đi khỏi, Du Ngọc Tuế vẫy tay gọi Phúc Bảo lại gần.

“Hiện tại, ta có một chuyện vô cùng quan trọng giao cho ngươi thực hiện.”

Du Ngọc Tuế hạ giọng, vẻ mặt thần bí nhìn Phúc Bảo.

Phúc Bảo lập tức nghiêm túc hẳn lên, tưởng rằng Thái tử muốn giao phó chuyện gặp gỡ vị quan viên nào đó, hắn vội vàng đáp: “Điện hạ xin cứ dặn dò.”

Chỉ thấy Du Ngọc Tuế nghiêm mặt, giọng điệu trịnh trọng:

“Hãy đi mua cho ta một bộ quan tài. Phải là gỗ nam mạ tơ vàng, càng nhanh càng tốt.”

“Hả?”

Khoảnh khắc đó, Phúc Bảo cảm thấy mặt mình tái mét.

---

Chương 2

Các nghi lễ quan trọng của hoàng gia, từ hôn lễ, tang lễ đến đại điển phong tước, đều do Lễ Bộ phụ trách. Nhưng nếu để người khác lo liệu, ai dám đảm bảo mọi thứ đều đúng như ý muốn? Sau khi chết, nếu có kẻ dâng tấu sớ phản đối, ngay cả quy cách tang lễ của chính mình cũng chưa chắc giữ được.

Chỉ có bản thân là đáng tin nhất! Dù có chết, cũng phải được đặt trong cỗ quan tài đẹp đẽ và quý giá do chính mình chuẩn bị trước.

"Điện hạ... chuyện này..." Phúc Bảo khó khăn mở lời, “chuyện này không hợp lễ nghi.”

Hoàng thượng vẫn khoẻ mạnh, Thái tử cũng không phải bệnh nặng nguy kịch, vậy mà lại công khai đặt một cỗ quan tài ngay giữa Đông Cung rốt cuộc là có ý gì?

Nếu để các ngự sử biết, tấu chương dâng lên Thái tử chỉ e sẽ bay đầy Tuyên Đức Điện như tuyết rơi mùa đông.

Thế nhưng Du Ngọc Tuế vẫn điềm nhiên nhìn vị thái giám đã theo mình từ nhỏ đến lớn, bình thản nói:

“Cái gì mà không hợp lễ nghi? Cô chuẩn bị quan tài cho chính mình thì có gì không được?”

Ngay sau đó, Du Ngọc Tuế nắm lấy tay Phúc Bảo, ánh mắt tràn đầy đau khổ, nói:

“Cô còn trẻ, vốn không muốn sớm lo liệu hậu sự cho mình. Nhưng sau khi đã trải qua cửa tử một lần, cô mới hiểu ra rằng có những chuyện cần phải chuẩn bị trước.”

Vậy nên, nếu có thể được an táng với nghi thức cao nhất, thì tuyệt đối không thể để kẻ khác hạ thấp quy cách của mình. Nếu có thể dùng quan tài bằng gỗ nam khảm tơ vàng, thì nhất định không thể để người khác ép dùng loại quan tài thấp kém hơn.

“Ngươi xem Lý thái y kia, cô còn chưa hoàn toàn tắt thở, hắn đã hô cô là quỷ. Sợ rằng trên đời này, số người mong cô còn sống chẳng được bao nhiêu. Nếu cô đã chết rồi, bọn họ lại làm sao có thể tận tâm lo liệu hậu sự cho cô?”

Du Ngọc Tuế híp mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng kiếp trước mình bị qua loa hạ táng.

Phúc Bảo nghe vậy, tuy rằng cảm thấy Thái tử điện hạ nói có lý, nhưng vẫn thấy có gì đó không đúng.

"Điện hạ yên tâm, chỉ cần nô tài còn sống một ngày, tuyệt đối không để kẻ khác khi dễ điện hạ!" Phúc Bảo lau nước mắt, kiên định nói.

Du Ngọc Tuế ôn tồn bảo: “Cho nên, quan tài gỗ nam khảm tơ vàng.”

"Nô tài lập tức đi làm!" Phúc Bảo trong lòng bùng lên một ngọn lửa quyết tâm.

"Nếu không đủ tiền thì cứ đến hỏi cô, nhất định phải làm thật nhanh." Du Ngọc Tuế căn dặn. Càng sớm có quan tài, cậu càng có cơ hội tìm cách xin phụ hoàng một đạo thánh chỉ, để sau khi chết có thể an táng bằng chính chiếc quan tài cậu đã tự chuẩn bị.

"Được, nô tài lập tức đi làm. Ngày mai điện hạ nhất định sẽ thấy quan tài." Phúc Bảo đáp lời, sau đó nhanh chóng cáo lui, cầm lệnh bài rời cung để đi mua quan tài gỗ nam khảm tơ vàng cho Du Ngọc Tuế.

Trong khi đó, ở một nơi khác, Nhập Thu thấp thỏm lo âu trở về Sư Cưu Cung  nơi ở của Hoàng quý phi.

Vừa mới bước vào cung, nàng lập tức bị Hoàng quý phi gọi đến để hỏi chuyện.

Bên trong cung điện, những tấm lụa mỏng màu nhạt được treo lên, trên bề mặt thêu hoa văn hình bướm bằng chỉ vàng, dưới ánh nắng nhẹ nhàng phất phơ như muốn bay lên. Một bên, lư hương hình thú đang nhả khói mỏng manh, hương thơm thanh nhã lan tỏa khắp phòng.

Ở chính điện, trên chiếc ghế chủ vị, một nữ tử khoác trên mình bộ hoa phục lộng lẫy đang ngồi ngay ngắn. Rõ ràng bà đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn được bảo dưỡng kỹ lưỡng, thoạt nhìn chẳng khác nào một nữ nhân đôi mươi. Bà chính là người phụ nữ có địa vị cao nhất trong hậu cung hiện tại  Hoàng quý phi Tô Hòa Uyển.

Tô Hòa Uyển là con gái của đương triều Thừa tướng. Phụ thân nàng xuất thân từ hàn môn, là một tài tử xuất sắc đại diện cho phe hàn môn trong triều. Mặc dù địa vị của phe này không sánh được với thế gia, nhưng quyền lực trong tay lại không hề nhỏ. Hơn nữa, đương kim hoàng đế hiện tại rất coi trọng hàn môn, mà nàng còn sinh hạ trưởng tử, nhờ vậy mới được phong làm Hoàng quý phi.

Tô Hòa Uyển khẽ cau mày, giọng điệu trầm xuống: “Thái tử thân thể thế nào rồi?”

Thái tử vừa tỉnh lại, thế mà Lý thái y đã bị cậu đá văng rồi bị đưa đến Đại Lý Tự. Chuyện này khiến nàng không thể không cảnh giác, lập tức sai tâm phúc đến cung Thái tử để thăm dò tình hình thực hư.

Tuy nhiên, nàng cũng không quá lo lắng rằng Lý thái y sẽ khai ra mình. Dù gì nàng chưa bao giờ trực tiếp ra lệnh cho Lý thái y hại Thái tử, chỉ dặn dò rằng Thái tử thân thể quý trọng, dùng thuốc phải thật cẩn thận. Những lời này nàng từng nói với không ít thái y trong Thái Y Viện. Hơn nữa, Lý thái y cũng không có bất kỳ chứng cứ nào trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play