Tác giả: Nam Đào
Edit Cáo nhỏ
Đã beta
Chương 1
Kinh thành Trường An vừa qua mùa đông, hiện tại thời tiết lúc nóng lúc lạnh. Trong Đông Cung, Thái tử sai người đặt mấy chục lò sưởi, khiến cả nơi này chẳng khác nào một cái lồng hấp. Tổng quản thái giám Đông Cung, Phúc Bảo, lại như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đi qua đi lại.
“Thái y, bệnh tình của Thái tử thế nào rồi?” Khuôn mặt Phúc Bảo đầy lo lắng.
Chủ nhân của Đông Cung, con trai trưởng của Hoàng đế và Hoàng hậu, Thái tử Du Ngọc Tuế đã hôn mê suốt nửa tháng vì bạo bệnh. Toàn bộ Thái Y Viện đều bó tay, không tìm được cách cứu chữa.
Phúc Bảo đang hỏi Lý thái y, người chịu trách nhiệm bắt mạch cho Thái tử. Lý thái y đặt tay lên cổ tay Thái tử, cảm nhận mạch đập ngày càng yếu, khóe miệng khẽ nhếch lên ở góc độ mà Phúc Bảo không thể nhìn thấy.
Với tình trạng này, dù có là thần tiên cũng không thể cứu nổi! Chỉ cần Thái tử qua đời, Đại hoàng tử con trai của Hoàng quý phi sẽ có thể danh chính ngôn thuận được lập làm Thái tử. Khi đó, ông có thể dựa vào Hoàng quý phi và Đại hoàng tử để một bước lên mây, quyền lực và tài phú đều nằm trong tầm tay.
Lý thái y khẽ cong môi, cảm nhận mạch đập dưới tay ngày một yếu dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Trong mắt ông ánh lên một tia vui sướng.
Nhưng ngay lúc đó, Thái tử người vừa mất đi mạch đập đột nhiên mở bừng mắt, rồi bất ngờ ngồi bật dậy! Đôi mắt đỏ như máu, ánh nhìn sắc bén như lưỡi kiếm, tựa như một xác chết vùng dậy ngay trước mặt mọi người.
Lý thái y còn chưa kịp phản ứng, Thái tử đã vung tay, nắm chặt cổ tay ông rồi quăng mạnh xuống đất. Ngay sau đó, lại tung một cú đá thẳng vào lồng ngực ông.
“Quỷ! Xác chết vùng dậy a!” Lý thái y hét lên một tiếng rồi lập tức ngất xỉu.
Du Ngọc Tuế vừa tỉnh lại, nhìn cung điện quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, những gương mặt quen thuộc, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Đây đã là lần thứ mười sáu cậu trọng sinh.
Không sai, cậu đã chết mười lăm lần. Mỗi lần đều thê thảm, cái chết tốt nhất thì được an táng sơ sài, còn tệ nhất thì ngay cả tro cốt cũng không còn. Kết cục nhục nhã nhất là bị chính phụ hoàng ban cho một thụy hiệu đầy khinh miệt. Trong đánh giá để lại trên sử sách, cậu bị phán là kẻ sinh ra đã khắc mẫu thân, xa hoa vô độ, bất kính trưởng bối, âm mưu hãm hại huynh đệ, không xứng đáng làm con.
Lần đầu tiên chết thảm, Du Ngọc Tuế còn không dám tin. Cậu đã nỗ lực hết sức để trở thành một Thái tử hoàn hảo trong mắt phụ hoàng. Vì để phù hợp với hình mẫu thanh đạm và ôn hòa mà phụ hoàng yêu thích, cậu che giấu dung mạo rực rỡ trời sinh, cố gắng trở nên điềm đạm hơn. Phụ hoàng xem trọng tầng lớp hàn môn, cậu liền ra sức chiêu nạp hiền tài. Phụ hoàng muốn một người có thể gánh vác trọng trách Thái tử, cậu liền lao lực đến mức đổ bệnh nặng.
Thế nhưng, thứ cậu nhận được lại chỉ là một chén rượu độc, một ngôi mộ hoang cùng với một thụy hiệu tủi nhục. Trong lịch sử, chỉ có những quân vương bạo ngược, tàn ác đến cùng cực mới bị ban thụy hiệu như vậy.
Sau lại cậu trọng sinh, nhưng mà nhiều lần trọng sinh, nhiều lần ch·ết thảm, cách ch·ết không có cái nào giống nhau, thậm chí tro cốt không còn, l·ễ t·ang cũng đều keo kiệt vô cùng.
Du Ngọc Tuế không phải không có nghĩ tới phản kháng vận mệnh, nhưng mà vô luận cậu làm cái gì, đều đi trốn bất quá cái nào cũng là cái chết thảm phía trước. Trải qua mười lăm cái ch·ết thảm cùng trọng sinh , cậu ngộ ra, nếu chạy trốn bất quá ch·ết thảm , sau cậu không sinh sống sung sướng một chút, nỗ lực làm chính mình sau khi ch·ết nằm trong quan tài tốt nhất , ngủ trong một lăng mộ lớn , cho nhiều đồ vật bồi táng theo, ban cho một thụy hiệu tốt.
Vì muốn sống thoải mái theo ý mình, Du Ngọc Tuế vừa mở mắt đã lập tức quyết định đá bay Lý thái y tay sai của Hoàng quý phi.
Từ lúc Du Ngọc Tuế mở mắt đến khi đá văng thái y, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức ngay cả Phúc Bảo người luôn trung thành với cậu cũng chưa kịp phản ứng. Chỉ khi Lý thái y đã ngất lịm trên mặt đất, Phúc Bảo mới hoàn hồn, lao tới bên giường khóc sướt mướt:
“Điện hạ, ngài tỉnh lại thật là tốt quá! Nếu ngài còn không tỉnh, nô tài cũng chỉ muốn đi theo ngài mà thôi!”