Tác giả: Nam Đào

Edit Cáo nhỏ 

Đã beta 

“Cái gì?” Phúc Bảo sửng sốt,  nhân sâm 500 năm , không dùng để lưu trữ hay làm thuốc quý, lại trực tiếp dùng để nấu canh sao?

Nhập Thu nghe vậy cũng không thể ngồi yên, nàng không thể tin nổi, chủ tử trong lòng lại dùng thứ này để nấu canh?

Du Ngọc Tuế đương nhiên biết rằng những thứ tốt như vậy thường được dùng để cứu mạng, nhưng nếu như câuh muốn chết, thì dù có thiên tài địa bảo cũng chẳng thể cứu được, chi bằng lấy chúng ra nấu canh.

“Chỉ dùng để nấu gà mái già thôi, có bao nhiêu thì đưa qua cho Quý phi.” Du Ngọc Tuế thản nhiên nói.

Phúc Bảo:…… Hoàng quý phi mà thấy ngài dùng nhân sâm để nấu gà mái già, chắc chắn sẽ tức chết mất.

“Nô tài sẽ đi làm ngay.” Phúc Bảo cầm nhân sâm, quay người đi về phía phòng bếp Đông Cung.

“Nhập Thu không bằng ở lại đây chờ, canh nấu xong rồi sẽ đưa qua cho Hoàng quý phi nương nương?” Phúc Bảo nhìn Nhập Thu, thấy thần sắc nàng khó có thể hình dung, hỏi.

“Không cần không cần.” Nhập Thu vội vã từ chối, rồi bước đi với bước chân mơ hồ rời khỏi Đông Cung.

Một canh giờ sau, canh gà mái già nấu với nhân sâm đã xong, Du Ngọc Tuế tưởng tượng đến cảnh tượng từ tay Hoàng quý phi đoạt được thứ này, trong lòng cảm thấy vui sướng, liền uống hai chén đầy.

Sau đó, Du Ngọc Tuế cảm thấy mũi mình nóng lên, dường như có thứ gì đó đang chảy ra.

“Người đâu! Truyền thái y! Thái tử điện hạ chảy máu mũi rồi!” Phúc Bảo công công hoảng hốt kêu lên.

Du Ngọc Tuế:…… Chảy máu mũi thôi, đâu cần phải kêu to như vậy.

__

Tác giả có lời muốn nói:

Du Ngọc Tuế: Các ngươi hiểu không? Cô, hư bất thụ bổ*.

*cơ thể suy nhược không hấp thụ được chất bổ

Chương 3

Du Ngọc Tuế vừa mới khỏi bệnh nặng, sáng hôm sau vừa tỉnh lại thì lại chảy máu mũi ầm ĩ như vậy, khiến cho các cung nhân trong Đông Cung hoảng hốt.

Tiểu thái giám của Phúc Bảo công công vội vàng quát lớn đi mời thái y, các cung nữ thì bưng nước ấm và khăn vải đến để giúp Thái tử lau mặt, toàn bộ Đông Cung vì Du Ngọc Tuế đột nhiên chảy máu mũi mà trở nên rối loạn.

“Điện hạ, điện hạ, sao chảy nhiều máu như vậy, không thể ngừng được…” Phúc Bảo thanh âm nghẹn ngào, lòng ông đau xót, món quà Hoàng quý phi gửi tới Đông Cung rõ ràng không phải là thứ tốt.

Lúc này, Phúc Bảo đã hoàn toàn quên mất việc Du Ngọc Tuế chính là người muốn lấy món quà đó, dùng để nấu gà mái già.

Bị mọi người vây quanh, Du Ngọc Tuế có chút mờ mịt, cậu chỉ mới chảy chút máu mũi thôi mà.

Không lâu sau, tiểu thái giám trong Đông Cung đã mời được vài vị thái y từ Thái Y Viện đến để kiểm tra bệnh cho Thái tử.

Thái tử mới vừa khỏi bệnh, bây giờ lại đột nhiên chảy máu mũi, lo lắng Thái tử gặp chuyện chẳng lành, nên các thái y của Thái Y Viện đều vội vàng được mời đến Đông Cung.

Trong chốc lát, các thái y đều tập trung lại, cùng nhau bắt mạch cho Thái tử.

Du Ngọc Tuế ngồi trên giường, mái tóc rối bù, khoác chiếc áo ngoài thêu kim màu huyền sắc, càng làm cho làn da của cậu trông tái nhợt. Cậu có vẻ uể oải, nhìn như một người bệnh nặng vừa mới khỏi, thân thể suy nhược.

“Trương thái y, mau xem Thái tử một chút.” Phúc Bảo công công đi tới trước mặt lão thái y cao tuổi và uy tín nhất trong Thái Y Viện, mở miệng nói.

“Xin điện hạ đưa tay ra.” Trương thái y sờ râu, ngồi đối diện với giường và lấy khăn lụa che mũi Du Ngọc Tuế nói.

“ ừm.” Du Ngọc Tuế đáp lời, sau đó đưa ra cánh tay gầy guộc.

Cánh tay này khiến Trương thái y nhíu mày, nó quá gầy, giống như thân thể có dấu hiệu thiếu hụt dinh dưỡng.

Tiếp theo, Trương thái y đặt ngón tay lên cổ tay Du Ngọc Tuế, mày ông ta càng nhăn chặt lại.

Mạch đập này, lực độ này, có vẻ như ngay cả người luyện võ cũng khó mà sánh kịp.

Trương thái y cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ, mày ông ta càng nhíu chặt hơn, càng lúc càng chặt. Phúc Bảo công công đứng bên cạnh, nhìn thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng, gần như nghẹn lại trong cổ họng.

“Trương thái y, Thái tử thân thể thế nào rồi?” Phúc Bảo công công hỏi, giọng nói đã lộ ra sự lo lắng, sợ rằng sẽ nghe phải kết quả không tốt.

“Thái tử trước đây đã ăn gì?” Trương thái y rút tay ra khỏi cổ tay Thái tử, rồi quay sang hỏi Phúc Bảo công công.

“Điện hạ trước đây uống  nhân sâm 500 năm nấu canh gà.” Phúc Bảo công công trả lời một cách chính xác.

“Cái gì!” Trương thái y ngay lập tức hét lên.

 nhân sâm 500 năm, nấu canh gà mái già! Trong khoảnh khắc, Trương thái y cảm thấy vô cùng đau lòng, muốn mắng Thái tử là phí phạm của trời, nhưng lại nghĩ đến thân phận của Thái tử, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Vì vậy, Trương thái y cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhìn Du Ngọc Tuế và nói: “Điều này là do Thái tử điện hạ bổ quá mức, vì vậy mới dẫn đến khí nóng dâng cao và chảy máu mũi.”

Phúc Bảo công công nghe vậy lập tức cảm thấy an tâm, chỉ cần Thái tử không sao thì mọi chuyện đều ổn.

Nhưng Du Ngọc Tuế lại nắm lấy tay Trương thái y và nói: “ ông chắc chắn đây là bổ quá mức, chứ không phải hư bất thụ bổ?”

Trương thái y nghe vậy trong lòng cảm thấy tức giận, hắn làm nghề y đã nhiều năm, làm sao mà không phân biệt được bổ quá mức hay hư bất thụ bổ *?

*cơ thể suy nhược không hấp thụ được chất bổ

“Điện hạ, đây thực sự là bổ quá mức.” Trương thái y đáp lại một cách kiên định.

“Chính là cô cảm thấy thân thể thực không thoải mái.” Du Ngọc Tuế dựa vào gối, nhìn có vẻ yếu ớt và đáng thương mà nói.

Phúc Bảo công công nghe vậy trong lòng lập tức căng thẳng, Thái tử điện hạ nói cậu không thoải mái!

“Không bằng để điện hạ cho các vị thái y bắt mạch một lần nữa?” Trương thái y đề nghị.

“Cũng được.” Du Ngọc Tuế đồng ý.

Trương thái y lập tức nhường chỗ cho các đồng liêu để họ bắt mạch cho Du Ngọc Tuế.

“Thái tử thân thể rất tốt, chỉ là bổ quá mức.” Đệ nhất thái y trả lời.

Trương thái y nghe vậy trong lòng vô cùng hài lòng, làm lão đại phu, ông biết chắc không thể nào sai trong việc chẩn đoán mạch. Nhưng trong khi ngồi trên giường, Du Ngọc Tuế lại nhìn các thái y bằng ánh mắt có vẻ không hài lòng, rồi sau đó mặt không biểu cảm nói: “Tiếp theo.”

Tên thái y này chỉ có thể lui ra, nhường vị trí cho các đồng liêu khác.

Vì thế, Du Ngọc Tuế đã nghe đến năm câu “Thái tử thân thể rất tốt, chỉ là bổ quá mức.”

Mãi cho đến khi một vị thái y trẻ tuổi, khoảng hai mươi tuổi, bắt mạch cho Du Ngọc Tuế, lý do mà mọi người từ trước đến nay vẫn không phát hiện được vấn đề đã thay đổi.

“Điện hạ dùng  nhân sâm 500 năm, vì vậy mới có mạch đập mạnh mẽ, nhưng thực ra bên trong cơ thể lại hư hao nghiêm trọng, cái  nhân sâm 500 năm chỉ là làm cho thân thể bên ngoài nhìn có vẻ khỏe mạnh, muốn thực sự có một thân thể khỏe mạnh, mà không có ít nhất năm sáu năm cẩn thận điều dưỡng, sợ là không được.” Thái y trẻ tuổi nắm lấy tay Du Ngọc Tuế và đưa ra kết luận, “Trước đây các vị tiền bối không chẩn đoán ra vấn đề này, là vì dược lực mạnh mẽ của  nhân sâm 500 năm khó mà nhận biết được, tôi trước khi vào cung đã từng khám mạch cho một vị phú hộ dùng  nhân sâm 500 năm, cho nên mới nhận ra, may mắn là tôi đã sớm nhận biết điều này, không dám so với các vị tiền bối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play