Lưu quản sự chần chừ một lát, suy nghĩ xem có khả năng để đối phương giảm giá nữa không. Đúng lúc này Dư Tiểu Thảo lại nói: “Lưu quản sự, ngươi cũng biết quan hệ giữa nhà chúng ta và thiếu chủ tương lai của các ngươi nhỉ? Thế này đi, chúng ta nể mặt Chu Tam thiếu, bán cho các ngươi tám mươi văn tiền một cân hạt giống! Nhưng mà hy vọng Lưu quản sự kín miệng, nói với người ngoài là mua một trăm văn tiền một cân!”
Một cân hạt giống giảm giá hai mươi văn tiền, năm trăm mẫu ruộng tổng cộng giảm được một trăm lượng bạc đó! Lưu quản sự nhìn thoáng qua Dư Hải, thấy chàng không phản đối gì, trong lòng thầm nghĩ: Mọi người đều nói quản sự chân chính của Dư gia là con gái nhỏ của chàng, Tam thiếu gia khởi nghiệp thành công, rất nhiều món ăn ngon bán chạy của Trân Tu Lâu đều từ tay nàng mà ra.
Trước đây hắn ta còn nghĩ rằng lời đồn chỉ là nói quá mà thôi, một tiểu nha đầu thì có bản lĩnh lớn đến đâu chứ? Chẳng qua là người nhà thương yêu nàng nên nói là công lao của nàng mà thôi. Xem ra đến hôm nay thì hắn ta đã tin rồi! Một trăm lượng không phải là con số nhỏ đối với bất kỳ người nào xuất thân trong gia đình nhà nông.
Đặc biệt là nạn đốt giết cướp bóc của giặc Oa vừa trôi qua, toàn thôn đều đang xây lại nhà ở. Một trăm lượng bạc có thể xây một căn nhà tốt! Mà tiểu cô nương này căn bản không cần bàn bạc với người nhà đã tự chủ trương giảm giá cho hắn ta, cha nàng còn là vẻ mặt nhìn mãi thành quen nữa. Xem ra, mẹ con Nhị phòng có quan hệ tốt với Dư cô nương cũng không phải là không có nguyên nhân.
Lưu quản sự nghĩ, sau này thấy tiểu cô nương này nhất định không được chậm trễ, phải dùng thái độ phục vụ chủ tử đối xử với nàng. Tiểu nhị của Trân Tu Lâu có quan hệ không tệ với nàng, không phải đã được cất nhắc lên làm công việc béo bở là quản sự đó sao? Hắn ta phụ trách công việc ruộng đất hơn hai mươi năm, cũng nên đổi vận rồi…
Hắn ta nghĩ vậy nên vẻ mặt thêm vài phần kính cẩn, cười nói: “Không cần, không cần! Với quan hệ giữa Dư gia và chủ tử chúng ta, chắc chắn sẽ không nói thách thấu trời rồi. Nếu như trở về Tam thiếu gia biết ta cò kè mặc cả với Dư cô nương, còn không cắt chức quản sự của ta mới lạ đó! Cứ bán một trăm văn tiền một cân đi!”
Dư Tiểu Thảo nhướng mày, đúng là cho lời còn không biết chiếm! Nếu như Lưu quản sự đã nói vậy thì cũng không nên để hắn ta trở về tay không. Dư Tiểu Thảo không nói thêm về giá cả nữa, dựa theo giá một trăm văn tiền một cân, bán cho Lưu quản sự năm nghìn cân hạt giống. Lưu quản sự cũng sòng phẳng thanh toán năm trăm lượng bạc tiền hạt giống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT