"Tiểu Bạch đâu rồi?" Ngày thường khi Lưu Tuệ Phương đến hậu viện, con chó kiêu căng Tiểu Bạch kia vẫn luôn nhìn nàng ấy bằng ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ. Nếu có người muốn trêu đùa, nó sẽ còn nhe răng dọa người đó! Vẫn là Tiểu Hắc tính tình tốt, Tiểu Thạch Đầu nhéo thịt bên miệng nó sang hai bên, nó cũng không tức giận, vẫn còn chạy theo ngây ngô chơi đùa cùng nữa.
"Gia hỏa này thành tinh rồi, biết Tiểu Thảo đi Phủ thành không thể mang nó theo nên đã tức giận chạy lên trên núi tìm Đại Hội cha nó rồi. Không sao đâu, từ năm trước, sau khi bầy sói xuống núi bị tiêu diệt, bên ngoài Tây Sơn cơ bản không có dã thú gì nữa!" Dư Hàng thấy Lưu Tuệ Phương vào hậu viện, vừa cho thỏ ăn lại vừa chuẩn bị thức ăn cho gà nên cũng vội vàng tiến lên giúp một tay, trong lòng thầm khen Tuệ Phương là cô gái cần mẫn.
Sau khi thêm chút nước vào trong chuồng gà, Lưu Tuệ Phương đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy hoẵng con tên Nhóc Con kia đang chơi vui vẻ trên đất trồng rau. Sợ nó giẫm hỏng mất rau củ, nàng lặng lẽ đi tới, thừa dịp tiểu gia hỏa không chú ý liền ôm nó lên.
Có lẽ vì hôm nay nàng cho gà nhà mình ăn thức ăn có chứa nước linh thạch, khi nàng tiếp cận Tiểu Bào Tử cũng không né tránh. Chờ tới khi đã bị ôm vào trong ngực, tiểu gia hỏa quay đầu nhìn lại liền sững sờ một giây rồi mới liều mạng giãy giụa. Tiểu gia hỏa này sức lực cũng rất lớn, vừa mới lơ đãng nó tránh thoát mất rồi.
"Chao ôi!" Lưu Tuệ Phương biết tỷ đệ Dư gia đều coi con hoẵng con này như bảo bối. Nàng ấy sợ tiểu gia hỏa bị ngã, trong nháy mắt nó rơi khỏi tay thì nhịn không được kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Nhưng nàng cũng chỉ sợ bóng sợ gió mà thôi. Tiểu gia hỏa quay người 360 độ trên không trung, uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, chạy vội về cái ổ của mình, trốn đi len lén nhìn nàng ấy. Nếu con hoẵng nhỏ có thể nói chuyện, nó nhất định sẽ thở dài một hơi thật nhẹ nhõm: Ôi giời má ơi! Thiếu chút nữa bị bắt rồi, chủ nhân nói quả nhiên không sai – lúc nào cũng phải thật cảnh giác!
Khi Liễu thị về đến nhà, vừa vặn nhìn thấy con trai cả nhà mình đưa một tiểu cô nương ra ngoài cửa. Tiểu cô nương mặt đỏ hồng, trông có chút thẹn thùng. Nhìn thật kỹ, thì ra là Tuệ Phương nhà Xuyên Trụ. Đợi tới khi nàng ấy tới hậu viện, gà đã cho ăn, con thỏ cũng đã ăn no, giàn dưa chuột tối hôm qua bị gió thổi đổ nàng ấy chưa kịp nâng lên lại đã được dựng lên rồi. Khi hỏi xong mới biết được là Tuệ Phương làm giúp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play