Nhìn vẻ mặt ngày càng có nhiều cảm xúc của con trai mình mà Tĩnh Vương phi hết sức vui mừng.
Trước đây con trai như được hàn thiết vạn năm đúc thành, lại như đi ra từ thành băng tuyết, không có chút “khí người” nào.
Ngày cả bà ấy cũng có lúc cảm thấy sợ hãi khi đối diện với thằng bé.
Cũng có lẽ vì nguyên nhân này mà không biết từ lúc nào, thằng bé và bà ấy ngày một xa cách, không còn tin cậy và dính người như hồi bé nữa.Có thể là sau khi đi một chuyến đến Tây Dương xa xôi rồi trở về, thằng bé dần dần trở nên ấm áp hơn, biết tươi cười, còn bộc lộ những biểu cảm khác nữa.
Thái độ thằng bé đối xử với bà ấy và phụ vương nó cũng không lạnh lùng như quá khứ nữa.
Còn đi đấu võ mồm với người khác tìm niềm vui - không, nói chính xác là chỉ khi con trai út đứng trước mặt tiểu nha đầu Dư gia mới giống một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.“Con trai, trong khoảnh khắc kia, con đã nghĩ đến ai thế?” Tĩnh Vương phi rất vui mừng vì con trai đã thay đổi, tâm trạng rất tốt nên tính bát quái cũng nổi lên.Chu Tuấn Dương hướng mặt về nắng chiều cười cười không nói, mắt phượng hơi chuyển: Lúc này nàng đang làm gì? Cười nói tưới rau với mẹ nàng? Hay là đang nói chuyện với chị em sinh đôi trong trại nuôi heo? Hay là giúp anh trai nàng tính giá hải sản...!Cô gái bé nhỏ cần cù này dường như lúc nào cũng tràn đầy tinh thần, không có giây phút nào ngừng nghỉ? Nàng, có biết mệt không?Vừa khéo trái ngược là, lúc này Dư Tiểu Thảo đang nằm trên ghế xích đu dưới giàn nho, vui vẻ hát mấy câu ca dao, mơ màng sắp ngủ.
Đột nhiên tiếng mở cổng mạnh mẽ đã đánh tan sự bình yên của nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play