“Vậy chuyện của cha thì sao? Nếu lúc cha bị bệnh, mẹ đối xử tốt với cha một chút, cha sẽ hòa ly với mẹ sao? Có cha ở đây, hàng năm lão Nhị nhiều ít cũng sẽ biếu một chút. Bây giờ thì hay rồi, cha đi theo cả nhà lão Nhị ăn ngon uống say, chúng ta thì sao?” Lý thị nhìn đồ ăn cả heo cũng không thèm trên bàn, buồn phiền thở dài.
Khuôn mặt của Trương thị lập tức xụ xuống, đập đũa lên bàn một cái, mắt nhọn độc ác nhìn Lý thị, không nói một lời. Lý thị bị bà ta nhìn chòng chọc đến da đầu tê dại, ánh mắt trốn tránh, không biết nhìn đâu mới tốt. Dư Đại Sơn kéo kéo tay áo của vợ mình, tỏ ý nàng ta đừng nhổ lông trên đầu cọp nữa. Hắn ta biết, mẹ của mình đã sớm hối hận rồi, hối hận vì lúc đầu khi Dư lão đầu bị bệnh không đối xử tốt với ông, hối hận vì ban đầu đã tuyệt tình như vậy. Nhưng hối hận thì có tác dụng gì chứ, mọi chuyện đã trễ rồi.
Dư Ba để bát đũa trong tay xuống, vẻ mặt tự trách nói: “Cha mẹ còn sống, con cái không nên đi xa. Đạo làm con, lúc cha mẹ bị bệnh, lẽ ra nên hầu hạ trái phải mới đúng. Nhưng lúc cha bị bệnh nặng, con lại ở Phủ thành xa xôi, không thể ở bên cạnh tận hiếu…”
Sắc mặt Trương thị lại thay đổi, hung hăng trợn mắt nhìn Lý thị một cái, an ủi con trai nhỏ: “Tiểu Ba, không phải lỗi của con! Là mẹ sợ làm chậm trễ chuyện học tập của con nên mới không nói cho con. Cha con cũng không chỉ có một đứa con trai là con, Đại Sơn, vợ Đại Sơn, lúc đó các ngươi làm gì? Các ngươi có nấu một bữa cơm, bưng nước một lần, giặt một bộ quần áo cho cha mình chưa? Nói ta ngược đãi cha các ngươi, các ngươi làm gì? Chỉ cần các ngươi có thể giúp một tay, cha các ngươi có thể bị bệnh thành như thế à?”
Lúc bản thân con người có lỗi, sẽ luôn muốn thoái thác sai lầm cho người khác. Mà Dư Ba, cho Trương thị lý do tốt nhất để thoái thác!
Dư Đại Sơn ấp úng không biết nên mở miệng như thế nào, Lý thị lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một người con dâu như ta sao có thể thường xuyên ra vào phòng của cha chồng được? Hơn nữa, không phải ông ấy có con ruột sao? Nếu lúc đầu khi cha vừa bị bệnh, mẹ lập tức đưa Dư Hải đến chăm sóc, có thể xảy ra chuyện sau đó hay sao? Tuy lão Nhị nói tách ra ở riêng, nhưng đâu thể cả cha cũng không cần chứ?”
Trương thị hừ lạnh một tiếng nói: “Người ấy, không thể không biết cảm ơn. Đại Sơn, từ nhỏ ngươi đã ăn của Dư gia, ở của Dư gia, tất cả đều là Dư gia cho. Bây giờ vợ ngươi lại nói ngươi không phải con ruột của Dư gia, không muốn chăm sóc người già. Không sợ ra ngoài bị người ta mắng là bạch nhãn lang sao? Đại Sơn, vợ hiền chồng ít họa, người vợ này của ngươi vẫn nên dạy dỗ cho tốt!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT