Đại cữu mẫu bưng một bát bánh canh đi ra từ trong bếp, nàng ấy nhìn em dâu của mình một cái, nói với Liễu Chí Cường: “Chí Cường, trong nồi còn không ít bánh canh, kêu các ca ca tỷ tỷ đến ăn, mỗi người cũng có thể chia được một bát!”
Hồ thị nhìn thấy bánh canh làm từ bột mì trong tay chị dâu cả, bên trong để tóp mỡ và hành băm, thơm ngào ngạt. Nàng ta biết bột mì này là Dư Tiểu Thảo mang tới thì ngượng ngùng nói: “Chúng ta vừa mới ăn bữa sáng, chỉ nấu cho Tiểu Thảo một bát là được rồi, lãng phí bột mì kia làm gì!”
Đại cữu mẫu cười nhạt nói: “Mẹ nói rồi, dù sao cũng không thiếu phần của mấy đứa nhỏ! Cũng không thể chỉ Tiểu Thảo ăn, các biểu ca biểu tỷ đứng một bên nhìn được, Tiểu Thảo còn có thể ăn tiếp sao? Tiểu Thảo, đói bụng chưa, đi, vào nhà ăn cơm thôi!”
Bánh canh nấu dựa trên số lượng của bọn trẻ, bảy đứa bé đủ cho mỗi đứa một bát. Liễu Phi Oanh và Liễu Chí Vĩ tự cho mình là người lớn, bưng bát mình được chia đưa cho ông nội bà nội. Nhường tới nhường lui nửa ngày, bánh canh sắp nguội mà vẫn chưa có kết quả. Dư Tiểu Thảo lấy hai cái bát từ trong phòng bếp, chia bảy bát bánh canh đầy ắp thành chín bát hơn phân nửa. Liễu gia sử dụng bát lớn, hơn nửa bát cũng đủ lấp đầy cái bụng nhỏ của nàng rồi.
Hai người già bảy đứa trẻ ngồi vây quanh trên bàn thấp*, vui vẻ hòa thuận ăn bánh canh. Mặc dù bánh canh Hàn thị làm không có để trứng gà, nhưng miếng bánh nhào tỉ mỉ, nấu sền sệt, rất đúng khẩu vị của Dư Tiểu Thảo. Ăn xong bánh canh trong bát, Diêu thị còn chia cho nàng một chút từ trong cái bát còn hơn phân nửa của mình. Một là Dư Tiểu Thảo thật sự ăn no rồi, hai là nàng thật lòng không quen ăn nước miếng của người khác, cho nên kiên quyết từ chối.
(*) Bàn thấp: từ gốc là kháng trác (炕桌), nghĩa là một loại bàn thấp bốn chân, chỉ cao khoảng 20 – 40 cm, thường được những người ở phương Bắc Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên dùng để ăn cơm, viết chữ ở trên giường, rất tiện dụng.
Ăn xong bữa cơm trưa đơn giản lại ấm áp, gió tuyết bên ngoài đã ngừng. Dư Tiểu Thảo thừa dịp tuyết ngừng không có gì cản trở, chuẩn bị đi về. Liễu gia không có gì để lấy ra tặng lại, bèn đưa năm cân lúa mì xanh còn dư lại cuối cùng cho cháu ngoại mang về. Ông nhớ con gái và cháu ngoại gái đều thích ăn cháo lúa mì xanh, số lúa mì xanh này là đặc biệt giữ lại cho bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play