Dư Lập Xuân cũng có mặt ở đó, lúc này lên tiếng:
"Đứa bé đã bị thương đến mức này rồi, còn chấp nhặt một cái màn thầu làm gì? Đệ muội mau trả tiền thuốc thang cho Vưu đại phu đi!"
Dư Lập Xuân là anh trai của Dư lão đầu – ông nội của Tiểu Thảo. Vì chuyện liên quan đến bà nội Trương thị của nàng mà quan hệ giữa hai nhà không được tốt đẹp.
Trương thị nghe thấy lại phải bỏ tiền ra cho việc chữa trị, lập tức trợn tròn mắt, nghiến răng nói:
"Đại bá à, ông nói thì dễ lắm! Trả tiền thuốc hả? Mỗi năm tiền thuốc men đổ vào người con nha đầu thối này với mẹ nó cũng đủ cho cả nhà ăn uống. Nhà này đâu có tiền dư dả chứ? Tiền không phải từ trên trời rơi xuống, sao mà chịu nổi kiểu hoang phí này? Chỉ là vết thương ngoài da, rắc ít tro cây là được rồi, cần gì phải uống thuốc?"
Những người hàng xóm đứng xem không khỏi lắc đầu cảm thán:
"Không phải cháu gái ruột, tất nhiên không muốn tốn tiền rồi!"
Trương thị là vợ kế của Dư lão đầu, cưới về sau khi mẹ ruột của Dư Hải qua đời. Bà ta sinh được Dư Ba và con gái út Dư Thải Điệp, còn con trai lớn Dư Đại Sơn là con riêng bà mang theo khi tái giá, sau đổi theo họ Dư.
Dư Lập Xuân hừ lạnh, bênh vực cháu trai:
"Vợ lão tam à! Đại Hải mỗi ngày trời chưa sáng đã ra biển bắt cá, còn lên núi săn gà rừng, thỏ hoang mang ra chợ đổi tiền cho gia đình. Cả thôn đều thấy rõ công sức của nó. Nếu không có Đại Hải, nhà này có dựng được căn nhà năm gian khang trang như vậy không? Có đổi được thuyền mới không? Vậy mà giờ con gái nó bị thương, ngươi lại tiếc tiền không muốn lo liệu, chẳng lẽ không sợ nó đau lòng thất vọng sao?"
Trương thị nghe vậy thì không vui, liếc mắt đáp lại:
"Đại bá, ý ông là cả nhà này sống được đều nhờ vào một mình Dư Hải sao? Tôi nói thẳng, tiền này tôi không bỏ ra đâu! Ai làm sai thì tự chịu trách nhiệm, ai gây họa thì tự mà gánh lấy!"
Dứt lời, bà ta quay lưng bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Lý thị đứng bên cạnh co người lại, lẩm bẩm:
"Tiền đều do mẹ giữ, ta làm gì có..."
Nói xong, nàng ta kéo con trai vào phòng, tránh né mọi chuyện.
Liễu thị cười gượng, quay sang Vưu đại phu, áy náy nói:
"Vưu đại phu, tiền khám và thuốc men chờ cha con bé về rồi trả cho ngài sau vậy… Xin lỗi ngài!"
Dưới ánh mắt đồng tình của mọi người, Liễu thị tiễn Vưu đại phu cùng hàng xóm ra về.
Dư Tiểu Thảo nằm trên giường, nhìn ánh mắt hiền từ của Liễu thị mà trong lòng không biết có cảm giác gì. Sau mười bốn năm, nàng cuối cùng cũng có một người mẹ quan tâm đến mình, dù bà ấy có phần nhu nhược và không đáng tin.
Dư Hàng xoa đầu Tiểu Thảo, quay sang Liễu thị nói:
"Mẹ, tiểu muội từ nhỏ đã yếu ớt, lần này lại gặp chuyện lớn… Vưu gia gia bảo phải bồi bổ thêm."
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, Liễu thị nghĩ đến mẹ chồng keo kiệt mà lòng chua xót, lặng lẽ ra ngoài. Tiểu Thạch Đầu lại gần, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo áp lên mặt nàng, giọng trẻ con non nớt thì thầm bên tai:
"Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt nhé! Ngày mai đệ đi lấy trứng chim cho tỷ ăn..."
Dư Tiểu Thảo khẽ cười với đứa trẻ đáng yêu, nhưng chỉ chốc lát sau, cơn mệt mỏi ập đến, nàng dần chìm vào hôn mê.
Ngoài sân, tiếng Liễu thị cố nhịn giận vang lên:
"Mẹ, đại phu nói thân thể Tiểu Thảo yếu lắm, cần phải bồi bổ. Sáng nay con bé mới uống hai ngụm cháo loãng, con muốn nấu bát canh trứng cho nó..."
"Ăn, ăn, ăn! Nhà này có giàu đến đâu cũng không đủ nuôi đám ma bệnh các ngươi hoang phí! Mời đại phu, bốc thuốc, cái nào không tốn tiền hả? Trứng gà còn phải để dành đem ra chợ bán! Trong thùng còn ít gạo trắng, ngươi lấy chút mà nấu cháo đi!"
Dư Tiểu Thảo vốn đã yếu sẵn, nay lại mất máu quá nhiều, cuối cùng không còn chống chọi nổi mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Nàng ngủ rất lâu, ngay cả lúc có người bón cháo, đút thuốc cũng không tỉnh lại. Trong cơn mê, nàng cảm giác như mình bị cuốn vào bóng tối vô tận, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ngay khi nàng gần như tuyệt vọng, một tia sáng mờ nhạt lóe lên trong bóng đêm. Một giọng nói thở hổn hển nhưng lại đầy vui mừng vang lên trong đầu nàng:
[Chết rồi! Sao lại nhận chủ bừa bãi mà thành công với một nhân loại nhỏ yếu thế này? Phải làm sao đây? Hay là… mặc kệ nàng ta, nếu nàng chết thì quan hệ chủ tớ sẽ tự giải trừ… Nhưng mà như thế thì biết bao giờ ta mới lại được nhìn thấy ánh mặt trời đây!]
Hóa ra là do Linh Tổ nương nương đáng chết kia, phong ấn hơn nửa linh lực của nó – một Bổ Thiên Thần Thạch vĩ đại, rồi ném nó vào một không gian nào đó của nhân giới. Chờ đợi suốt tám trăm năm, cuối cùng cũng có một nhân loại nữ nhặt lên, nhưng chưa kịp nhận chủ đã chết thẳng cẳng…
Nếu không phải nó đã dốc hết thần lực còn sót lại, đưa linh hồn nữ nhân kia đến một thế giới khác để tìm thân thể trùng sinh phù hợp, chắc chắn lại phải chờ thêm tám trăm năm nữa mới có thể tái xuất giang hồ.
Haizz… Yếu thì yếu đi, còn hơn cứ mãi chìm trong bóng tối. Chỉ là vết thương trên trán nàng ta… Xem ra lại phải hao tổn chút linh lực cuối cùng rồi.
Dư Tiểu Thảo còn đang ngơ ngác vì quả cầu ánh sáng biết nói kia lải nhải không ngừng, bỗng nhiên cảm thấy miệng vết thương trên trán mát lạnh, cơn đau rát cũng lập tức biến mất.
Bóng tối quanh nàng dần tan đi, mí mắt nặng trĩu cũng chậm rãi mở ra.
Ánh đèn dầu mờ nhạt tỏa sáng trong căn phòng tĩnh lặng. Liễu thị gầy gò đang ghé người bên giường, trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở đều đều của bà.
Dư Tiểu Thảo hồi tưởng lại giấc mộng kỳ lạ, khẽ nâng tay sờ trán, quả nhiên không còn cảm giác đau. Chẳng lẽ những gì vừa xảy ra không phải là mơ? Quả cầu ánh sáng vàng tự xưng là Bổ Thiên Thần Thạch kia thực sự tồn tại sao? Còn có thể chữa lành vết thương trên đầu nàng nữa ư?
Nằm cuộn tròn trong chăn, Dư Tiểu Thảo bỗng cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên, liền vươn tay ra khỏi lớp chăn ấm. Vô tình, nàng nhìn thấy trên cổ tay gầy guộc của mình có một sợi dây đỏ với một viên đá ngũ sắc. Đây chẳng phải là hòn đá nhỏ nàng từng nhặt được trong chuyến du lịch duy nhất của đời mình, ở khe núi gần cung điện Potala sao?
Viên đá chỉ to cỡ viên bi, bề mặt bóng loáng nhờ dòng suối mài giũa. Khi ấy, nàng thấy nó rực rỡ đủ màu sắc nên mới nhặt về, nhờ người khoan lỗ rồi xâu vào một sợi dây đỏ đeo trên tay. Nhưng sau đó, vì vướng víu lúc nấu ăn, nàng đã tiện tay vứt nó đi, chẳng ngờ giờ đây nó lại cùng nàng xuyên không đến thế giới này.
“Thảo Nhi, con tỉnh rồi! Con hôn mê suốt ba ngày nay, mẹ lo lắng lắm! Nếu con không tỉnh lại, mẹ đã định đưa con lên trấn tìm đại phu rồi.”
Nghe giọng nói đầy xúc động, Dư Tiểu Thảo quay đầu lại, thấy một người phụ nữ ngồi bên giường, ánh mắt chan chứa vui mừng khi nhìn nàng. Đó là Liễu thị.
Ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt Liễu thị, cảm giác đầu tiên chính là—gầy yếu. Dung nhan ôn hòa mà xanh xao, bàn tay đang nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho nàng chai sần, thô ráp, còn lưu lại vài vết sẹo. Những dấu vết ấy cho thấy đây là đôi tay đã lao động vất vả suốt nhiều năm trời.
Mặc dù Liễu thị chỉ hơn nàng vài tuổi so với kiếp trước, nhưng ánh mắt bà lại tràn đầy sự dịu dàng của một người mẹ, khiến lòng Dư Tiểu Thảo bất giác ấm lên. Mũi cay xè, nàng khẽ gọi một tiếng: “Mẹ…”
Từ khi bố mẹ qua đời năm nàng mười bốn tuổi, đã chẳng còn ai nhìn nàng bằng ánh mắt ấy nữa.
“Thảo Nhi đừng khóc, con có đau chỗ nào không? Để mẹ thổi cho con nhé…” Liễu Mộ Vân dịu dàng thổi lên vết thương trên trán nàng, nhưng ngay sau đó lại quay mặt đi, vội vàng dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Năm đó, khi mang thai đôi, bà chẳng may trượt chân rơi xuống nước trong lúc giặt đồ, dẫn đến sinh non. May mắn thay, Tiểu Liên chỉ hơi nhẹ cân nhưng vẫn khỏe mạnh. Còn Tiểu Thảo, từ lúc lọt lòng đã yếu ớt, thậm chí chẳng thể bú sữa mẹ, bệnh tật triền miên, bao lần suýt mất mạng.
Cần thuốc thang liên tục, nhưng gia đình lại không có của riêng, tất cả số tiền chồng bà kiếm được đều phải nộp cho mẹ chồng. Mỗi lần xin tiền mua thuốc, bà đều bị mẹ chồng hạch sách, nói lời khó nghe, chưa kể còn phải chịu đựng sự mỉa mai của chị dâu.
Vì con, bà có thể nhịn tất cả. Nhưng lần này, con gái bà suýt chút nữa mất mạng trong tay đại tẩu. Rõ ràng đại phu đã dặn phải bồi bổ cho đứa trẻ, vậy mà ngay cả một quả trứng gà, mẹ chồng cũng chẳng cho.
Liễu Mộ Vân lặng lẽ nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, lòng trĩu nặng những nỗi niềm. Gả vào Dư gia đã mười ba năm, bà chưa từng có một ngày thảnh thơi. Mỗi sáng dậy sớm hơn gà, đêm ngủ muộn hơn mèo, vất vả gánh vác phần lớn công việc trong nhà.
Cực nhọc không làm bà sợ, nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, bà vẫn không thể khiến mẹ chồng hài lòng. Ánh mắt soi mói, những lời mỉa mai cay nghiệt của bà ta chưa từng giảm bớt, thậm chí còn liên lụy đến cả con cái bà, khiến chúng cũng không được thương yêu.