Cửa hàng chuyên các món kho có chế độ đãi ngộ khá ổn, không chỉ lo chỗ ăn ở mà tiền lương cũng cao hơn so với nhiều nơi khác. Bà chủ lại rộng rãi, không hề giấu nghề mà truyền dạy cho cô toàn bộ bí quyết nấu nướng tích lũy cả đời. Về sau, khi có ý định về quê, bà đã sang nhượng lại cửa hàng đang ăn nên làm ra này với mức giá rất ưu đãi. Chính nhờ vào tiệm nhỏ ấy, cô đã có thể chu cấp cho em trai và em gái hoàn thành chương trình trung học cơ sở rồi đến trung học phổ thông.
Em gái là người hiểu chuyện, nhìn thấy cô ngày đêm vất vả kiếm tiền nuôi mình ăn học, trong lòng vừa thương vừa xót. Vì không muốn trở thành gánh nặng, sau khi tốt nghiệp cấp ba, con bé đã giấu cô chuyện mình không tham gia kỳ thi đại học, lặng lẽ cùng những cô gái trong thôn rời quê vào Nam làm việc.
Vì chuyện này, Lâm Tiểu Uyển đã khóc rất lâu, trách mình bất lực, để em gái phải từ bỏ con đường học vấn. Với thành tích của con bé, dù không thể đỗ vào những trường danh tiếng thì cũng thừa khả năng bước vào một trường đại học chính quy.
Từ nhỏ, em trai đã là học sinh xuất sắc, liên tục đứng đầu lớp. Hồi cấp một và cấp hai, nó đều nhảy lớp, mới mười lăm tuổi đã học đến lớp mười một. Khi kỳ thi đại học đến gần, cậu bé đã năn nỉ giáo viên chủ nhiệm lớp mười hai cho phép mình nộp hồ sơ dự thi. Ngoài nguyện vọng đầu tiên là học viện quân sự, tất cả những lựa chọn còn lại đều để trống.
Một khi vào trường quân đội, học phí không những được miễn mà còn có trợ cấp hằng tháng. Nếu thành tích xuất sắc, sau khi tốt nghiệp sẽ được điều về công tác tại quân khu địa phương hoặc trở thành sĩ quan chính thức. Cô hiểu rất rõ, em trai quyết định như vậy là để giảm bớt gánh nặng cho mình.
Thấm thoát mà mười bốn năm đã trôi qua. Em gái vừa làm việc vừa học tập, cuối cùng cũng lấy được tấm bằng cử nhân hệ chính quy, trở thành một nhân viên văn phòng, lại còn tìm được ý trung nhân.
Em trai thì luôn là niềm tự hào của cả gia đình. Cậu ấy tốt nghiệp trường quân đội khi mới mười chín tuổi, được phân công về Quân khu Kim Lăng, trở thành sĩ quan trẻ tuổi nhất tại đó. Ngoại hình điển trai, tác phong nghiêm túc, thành tích ưu tú, cuối cùng được Phó tư lệnh quân khu để mắt đến và giới thiệu cho cháu gái của mình. Hai người vừa gặp đã cảm mến nhau, tình cảm nhanh chóng đơm hoa kết trái.
Ngày em trai kết hôn, em gái cũng dẫn theo chồng và con trai nhỏ đến dự hôn lễ. Nhìn hai đứa em đều đã có cuộc sống viên mãn, cô vô cùng vui mừng, cũng vì thế mà uống hơi nhiều…
Khi tiệc cưới kết thúc, lúc bước xuống bậc thang, cô vô ý trượt chân, ngã lăn từ trên cầu thang xuống. Đến khi tỉnh lại, cô đã trở thành một bé gái ốm yếu trong gia đình ngư dân…
“Bà… là mẹ con ư?” Lâm Tiểu Uyển lúc này hoàn toàn không có chút ký ức nào của chủ nhân cơ thể này. Nhưng trùng hợp là cô bé vừa bị va đập vào đầu, đây chẳng phải là cơ hội tốt để giả vờ mất trí nhớ hay sao? Chẳng phải trong tiểu thuyết xuyên không đều viết thế này à?
Người phụ nữ gầy yếu vốn đã nhợt nhạt nay càng thêm tái xanh, cả người run rẩy, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn: “Thảo Nhi, sao vậy con? Ngay cả mẹ cũng không nhận ra sao? Vưu đại phu, con gái ta rốt cuộc bị gì vậy?”
Vị đại phu họ Vưu đã ngoài năm mươi, chậm rãi vuốt chòm râu dưới cằm, trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước đây ta từng đọc một cuốn sách có ghi lại một trường hợp tương tự. Có người bị ngã từ trên núi xuống, đầu va chạm mạnh đến mức mất hết ký ức. Tiểu nha đầu, cháu thử cố nhớ lại xem có thể nhớ được điều gì không?”
Dư Tiểu Thảo – cái tên mà cô phải mang từ giờ phút này – chau mày, ra vẻ đang ra sức suy nghĩ. Một lúc lâu sau, cô quyết đoán lắc đầu: “Trong đầu trống rỗng, không nhớ nổi điều gì cả.”
“Nữ nhi đáng thương của ta…” Người mẹ mới được "tặng kèm" ở kiếp này khẽ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, nắm chặt tay cô không rời.
Dân làng đứng xung quanh xì xào bàn tán, ai cũng thở dài ngao ngán. Liễu thị đúng là số khổ. Mẹ chồng thì chua ngoa khó chịu, chị em dâu lại ích kỷ lười biếng. Khi sinh đứa con trai út, bà ấy còn chưa kịp ở cữ đầy đủ đã bị mẹ chồng sai bảo không một phút được nghỉ ngơi. Thế mà bà mẹ chồng kia vẫn chưa hài lòng, ngày ngày soi mói, gây khó dễ.
Dù chồng của Liễu thị có khả năng kiếm tiền, nhưng bà ấy chưa từng được cầm lấy một xu. Toàn bộ đều do mẹ chồng là Trương thị quản lý. Đã vậy, con gái vừa sinh ra đã ốm đau triền miên, nuôi mãi không lớn. Giờ lại thêm vụ té ngã chấn thương đầu, đúng là họa vô đơn chí.
Vưu đại phu khẽ an ủi: “Đừng lo quá, chỉ cần không có bệnh tật gì khác thì sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe. Có khi qua một thời gian, con bé có thể nhớ lại những chuyện trước đây. Bây giờ nên đưa nó về nghỉ ngơi, tránh để nhiễm lạnh.”
“Cảm ơn Vưu đại phu, lại phải làm phiền ngài rồi!” Liễu thị dùng góc áo chấm nước mắt, cúi xuống định bế con gái lên.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đứng cạnh đó nhanh chóng bước tới, cẩn thận bế Dư Tiểu Thảo vào lòng: “Nhị tẩu, để đệ làm cho!”
Dư Tiểu Thảo chớp mắt nhìn chàng trai cao ráo, vóc dáng rắn rỏi nhưng trông lại rất lịch thiệp. Bị một người đàn ông bế bổng lên như trẻ con khiến cô cảm thấy không quen.
Chàng trai cười nhẹ, cúi đầu hỏi: “Nhị nha đầu, muội còn nhớ Tam đường thúc không?”
“Không nhớ rõ!” Cô thành thật lắc đầu, động tác này vô tình làm vết thương nhói đau, khiến cô nhe răng trợn mắt.
Chàng trai vội vàng rảo bước nhanh hơn, ôm cô tiến về một căn nhà trong khu hợp viện không xa. Dư Tiểu Thảo rất muốn tự mình đi, nhưng vì mất máu quá nhiều, cơ thể rã rời, đầu óc choáng váng nên đành phải ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người ta. Cô thầm nhắc nhở bản thân: Mình là trẻ con… Bây giờ mình chỉ là một đứa trẻ mà thôi!
Trong khi đó, đôi mắt cô vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Đây là một ngôi làng chài nhỏ ven biển, phần lớn là những ngôi nhà tranh cũ kỹ. Nhà cô có hẳn năm gian phòng trong một khu hợp viện, so với nhiều hộ khác xem ra cũng không đến mức quá nghèo khó.
Nhưng… điều kiện sống đâu đến nỗi nào, vậy tại sao cơ thể này lại vì một chiếc bánh màn thầu đen sì bé xíu mà đánh đổi cả tính mạng chứ?
Dưới mái hiên của căn nhà chính, một bà lão tóc đã điểm bạc, khóe môi hằn sâu những nếp nhăn bước ra, vừa thấy Dư Tiểu Thảo toàn thân lấm lem máu me đang được con dâu mình ôm chặt liền nhíu chặt mày, cằn nhằn:
“Ra khỏi nhà từ sáng sớm, lại chạy đi đâu hả? Ngã đến mức đầu chảy máu thì chẳng phải lại tốn tiền chữa trị sao? Cả nhà nuôi bao nhiêu ấm sắc thuốc, có nhiều của cải đến đâu cũng bị các người tiêu sạch thôi! Vợ lão nhị, ngươi trông con kiểu gì vậy?”
Tiểu Thạch Đầu, cậu bé lanh lợi với dáng người nhỏ nhắn nhưng sống lưng thẳng tắp, lập tức lên tiếng bảo vệ tỷ tỷ yếu ớt của mình:
“Nhị tỷ không phải tự mình té ngã, là đại bá mẫu đẩy tỷ ấy!”
Nếp nhăn giữa ấn đường bà cụ càng sâu hơn, đôi mắt tam giác tràn đầy tức giận quét về phía bóng dáng mập mạp đang rúm ró phía sau, giọng lạnh như băng:
“Vợ lão đại, chuyện này là sao?”
Lý thị đảo mắt thật nhanh, né tránh trọng điểm, vội vã biện hộ:
“Con chỉ nghe Hắc Tử nói nha đầu Tiểu Thảo lẻn vào phòng con trộm màn thầu, con quýnh lên nên mới lỡ tay.”
Tỷ tỷ song sinh của Tiểu Thảo – Dư Tiểu Liên, tính tình thẳng thắn hơn mẹ, liền lớn tiếng chỉ vào Hắc Tử, cậu bé mập mạp đang trốn sau lưng Lý thị:
“Hắc Tử ca chuyên nói dối, lời của huynh ấy mà cũng tin sao?”
Nghe con trai bảo bối bị lôi vào, Lý Hoa Quế khí thế vốn đang chùng xuống lại bùng lên như quả bóng cao su được bơm căng:
“Nha đầu thúi, mày nói ai nói dối hả? Trộm đồ còn không chịu nhận! Cả nhà ai nỡ vứt màn thầu to đùng xuống đất chứ? Hắc Tử, lại đây! Mau nói cho mọi người biết, con đã thấy nha đầu Tiểu Thảo trộm màn thầu nhà mình thế nào?”
Dư Khả, nhũ danh Hắc Tử, là đứa cháu lớn nhất trong nhà, được mẹ cưng chiều từ nhỏ. Đừng thấy ngày thường cậu ta nghênh ngang, xưng bá trước mặt đám em nhỏ, thực ra gan chỉ bé bằng hạt đậu. Lúc này, Tiểu Thảo máu me đầy mặt, trông có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở, chỉ cần một lời của cậu ta cũng có thể đẩy nàng vào đường cùng, làm sao không chột dạ cho được?
Cậu ta ấp úng mãi chẳng nói nên lời, Lý thị tức tối tát mấy cái vào lưng con trai, rốt cuộc Hắc Tử lấy hết can đảm định nói dối đến cùng, lại bị một câu của Dư Hàng – ca ca Tiểu Thảo, chặn họng.
“Hắc Tử ca, còn nhớ câu chuyện 'Oan hồn đòi mạng' chúng ta từng nghe không? Cả truyền thuyết về mười tám tầng địa ngục nữa? Khi nãy đại bá mẫu cũng nói rồi, kẻ nói dối khi chết đi sẽ bị rút lưỡi đấy!”
Dư Hàng năm nay mười tuổi, ngày thường tuy ít nói nhưng rất hiểu chuyện.
Hắc Tử theo bản năng liếc về phía Tiểu Thảo đang được thẩm nương ôm vào lòng: gầy gò, tái nhợt, đôi mắt to tròn sâu hoắm, nhìn cậu ta chằm chằm không chớp. Gương mặt nhỏ không chút thịt, lại bị máu tươi tô điểm, khiến ánh mắt đen nhánh trở nên rợn người. Hình ảnh đó chẳng khác nào oan hồn đang chờ lấy mạng!
Hắc Tử sợ đến mức suýt tè ra quần, cuống cuồng vùi đầu vào lòng mẹ, gào lên như bị ai cắt tiết:
“Không phải ta hại muội ấy! Đừng tìm ta! Lời vừa rồi không tính, màn thầu là con vô tình làm rơi xuống đất bẩn nên không cần nữa! Oa… Đừng hút hồn con, xuống địa ngục con không muốn bị rút lưỡi…”
Mọi chuyện đã sáng tỏ, dù Lý thị có muốn cãi cũng vô ích. Bà ta tức giận giáng thêm mấy cú vào lưng con trai, rồi đành miễn cưỡng cúi đầu, ra vẻ hối lỗi trước ánh mắt trách móc của mọi người:
“Thằng nhóc chết tiệt này, ai cho con nói bậy bạ hả? Đệ muội à, ta đã dạy dỗ nó rồi, trẻ con không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt với nó làm gì.”