Kiến Văn Đế Chu Quân Phàm ở lại trấn Đường Cổ năm ngày, mỗi ngày đều chạy đến thôn Đông Sơn với tiểu đường đệ. Trái tim hóng chuyện của dân chúng thôn Đông Sơn hừng hực cháy lên, rối rít nghị luận Dư gia đạp trúng vận phân chó, đầu tiên là kết nghĩa với Tướng quân, sau đó được Dương Quận vương đối xử bằng ánh mắt khác, bây giờ lại bấu víu được Thế tử phủ Tĩnh Vương,
Trương thị ghen tị bĩu môi nói: “Bấu víu Thế tử phủ Tĩnh Vương thì sao chứ? Còn có thể thưởng cho nó một chức quan sao? Đại nhân vật người ta trở về Kinh, còn quen biết kẻ như Dư Hải à? Mấy người trong thôn kia thật dựa hơi, thấy nhà Dư Hải phát đạt, từng người đều mặt dày sáp đến. Đúng là không biết xấu hổ!”
Đối tượng nói chuyện phiếm của bà ta – Lý thị thì lại nhăn nhó khuôn mặt như cái bánh nướng lớn, rên rỉ than thở nói: “Mẹ, nếu như chúng ta không ở riêng, mấy chỗ tốt này không phải đều của toàn bộ Dư gia sao? Có lẽ tiểu đệ cũng có thể dính chút ánh sáng. Nếu có thể được Thế tử phủ Tĩnh vương nhìn trúng, có câu nói “Trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm”, cho dù trông cửa cho phủ Tĩnh Vương cũng sẽ nở mày nở mặt hơn cả huyện lệnh lão gia của chúng ta nữa.”
Hễ là chuyện có liên quan đến con trai nhỏ, Trương thị đều đặc biệt để ý. Vừa nghe Lý thị nói như vậy, Trương thị suy nghĩ, mắt tam giác của bà ta xoay vòng vòng! Dư Hải bên kia chắc chắn không thể nhờ vả, bà ta và Dư Hải có mối thù giết mẹ, bạch nhãn lang Dư Hải kia ngay cả suy nghĩ muốn nuốt chửng bà ta cũng có, đừng nói là giúp bà ta. Lão già bên kia thì có thể đi thử, tình cảm vợ chồng chấm dứt, nhưng con trai là của hai người bọn họ. Con trai phát triển, lão già kia cũng có thể dính chút ánh sáng đúng không?
Kết quả là, vào một buổi chạng vạng tối sau khi ăn cơm xong, lúc Dư lão đầu ra ngoài tản bộ, Trương thị chặn ông lại.
Dư lão đầu nhìn thấy khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Trương thị, không nhịn được quay đầu qua một bên, nói: “Chúng ta đã hòa li rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì? Những chuyện ngươi đã làm với ta, ta không kiện ngươi ra nha môn, phạt ngươi tội mưu sát trượng phu đã xem như lợi cho ngươi rồi! Ngươi cách xa ta ra một chút, đừng để bị người khác nhìn thấy rồi nói lung tung!”
Khóe miệng Trương thị giật giật, nặn ra một nụ cười vui vẻ nói: “Cha Tiểu Ba à, dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, trước kia ta bị mỡ heo che mất trái tim, nói thế nào cũng không thể bù đắp lại chuyện đã làm sai, nhưng nể mặt bọn nhỏ…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play