Dư Tiểu Thảo đang nấu “bào ngư hầm mật” tức giận hét lên với hắn: “Muốn ăn không tự đi hái được à?”
Hôm nay Dương Quận vương thấy bào ngư đang phơi khô trong sân nhà nàng liền thuận miệng chọn món “bào ngư hầm mật” này. Dư Tiểu Thảo không dễ gì mới có cơ hội xuống biển giúp Chu tam thiếu chuẩn bị tốt phân ngạch cần tiến cống nộp của tháng sau. Nay bị một câu nói của hắn phá hỏng… Xem ra, hai ngày này lại phải xuống biển nữa rồi!
Liễu thị đang giúp nấu ăn vội trừng mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Dù sao hắn cũng là Quận vương gia, là hoàng thân quốc thích, không thể vì tính hắn không tốt tính mà đắc tội được. Không nói thân phận của hắn thì dù sao người tới cũng là khách, khách có yêu cầu gì chủ nhà nên cố gắng đáp ứng, đây mới là đạo đãi khách.”
Nhắc nhở con gái vài câu, Liễu thị nhét một cây que củi vào trong bếp, đi đến trước cửa phòng bếp nói với Dương Quận vương: “Thảo Nhi nhà chúng ta tính trẻ con, ngài đừng so đo với nó. Ta hái giúp ngài…”
Chu Tuấn Dương cũng tràn ngập tò mò với vườn rau hậu viện sau sân, hắn đặt ly trà xuống, chậm rãi đứng lên nói với Liễu thị: “Không cần, tiểu gia đang rảnh rỗi muốn, tự đến hậu viện xem một chút. Cứ làm chuyện của ngươi đi!”
Lần này rời khỏi Kinh thành là Chu Tuấn Dương phụng hoàng lệnh đến, có khi phải ở lại đến lúc ngô và khoai tây trưởng thành nên người hầu tùy thân là Lưu tổng quản cũng đi theo. Người hầu tùy thân chính là, chủ tử ở nơi nào ông ta sẽ ở nơi đó.
“Chủ tử, hay là để lão nô đi hái cho!” Tuy Quận vương gia nhà mình trước nay vẫn duy trì một biểu cảm – chính là không có biểu cảm. Nhưng Lưu tổng quản có thể nghe ra sự khách khí của hắn đối với Liễu thị qua giọng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT