Trước cửa hàng hoa quả, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng không ngớt. Hôm nay xếp hàng không đến lượt mình, ngày mai cũng không đến lượt mình, vậy ngày kia sẽ đến lượt chứ? Nhất thời khó mà mua được một quả ở trong Kinh.
Người có quan hệ khá tốt với phủ Tĩnh Vương thì nghĩ đủ cách lợi dụng quan hệ để mua dưa hấu. Cũng may Tĩnh Vương phi không ở Kinh thành nếu không bà ấy chắc sẽ phiền chết mất! Bà ấy ở trấn Đường Cổ để tránh bị quấy rầy, nhưng Tĩnh Vương thì khổ rồi. Ngươi có thể tưởng tượng mỗi ngày lúc hạ triều đều có người chặn đường ông ấy, trước đây gặp mặt chỉ gật đầu chào hỏi, nay tất cả đều xông lên kề vai lôi kéo tạo quan hệ với ông ấy, chỉ vì có thể mua mấy quả dưa hấu! Từ lúc nào mà mấy đồng liêu của ông ấy đều trở thành mấy lão tham ăn hết rồi?
“Tĩnh Vương điện hạ xin dừng bước…” Tĩnh Vương đang vui mừng vì hôm nay không có ai đứng trước cửa điện chờ ông ấy, đang định nhân dịp người ở phía sau còn chưa ra khỏi điện để rời đi sớm thì không ngờ lại bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
Vừa quay đầu lại, hóa ra là Tể tướng mặt sắt đương triều Viên Mộ Phàm. Bình thường hai người cũng không hay qua lại vì một người ý tưởng cấp tiến, một người làm cái gì chắc cái đó, lúc lên triều thường xuyên cãi nhau đến mặt đỏ mang tía tai, bình thường gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa. Viên tể tướng cũng không phải người chú trọng ham muốn ăn uống, giờ gọi ông ấy lại là có chuyện gì nhỉ?
Viên Mộ Phàm bị ánh mắt nghi ngờ của Tĩnh Vương nhìn đến đỏ cả khuôn mặt già nua, phải ho khan che giấu quẫn bách. Nếu như có thể thì ông cũng không muốn phải cầu cạnh người khác, còn vì lý do khó mở miệng kia nữa. Nhưng mà thật sự hết cách, đạo hiếu lớn hơn trời. Vì để muốn cha ông có thể ở lại Kinh thành thêm vài ngày để người con trai như ông có thể hiếu thảo dưới gối thêm vài ngày, ông đành bất chấp cái mặt già này vậy!
“Xin dừng bước nói chuyện một lát!” Viên tể tướng mời Tĩnh Vương đến quán trà gần đó, thuê một nhã gian gọi một bình trà ngon.
Tĩnh Vương nhấp một ngụm trà ngon, đuổi người pha trà ra ngoài, ông ấy thấy Viên tể tướng chậm chạp không chịu mở miệng liền trực tiếp hỏi: “Viên tể tướng có chuyện gì khó nói à? Nếu như Chu mỗ có thể giúp thì nhất định không từ chối!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play