Nói hết lời mới có thể khuyên Dư Thải Phượng chịu đi. Lưu Tuấn Bình lại hiểu chuyện kiên trì muốn ở nhà chăm sóc cha. Mặc dù đại phu đã nói bệnh tình của Lưu Hổ không có gì đáng ngại nữa, nhưng dù sao cũng phải có người ở bên cạnh chăm sóc. Thế là Lưu Tuấn Bình xung phong nhận việc ở lại.
Dư Hải dẫn cả nhà chị đến một quán ăn nhỏ ở gần đó, gọi vài món ăn. Dư Thải Phượng thấy mặc dù trên bàn đa số là món chay, nhưng dầu mỡ cũng không thiếu, trong lòng đau lòng không biết bữa cơm này tốn bao nhiêu tiền nữa.
Dư Tiểu Thảo cho Lưu Yến Nhi và Tiểu Phương Bình uống trước nửa chén cháo đặc, cười nói: “Biểu tỷ, Tiểu Bình, uống chút cháo lót bụng đi. Chờ trở lại thôn Đông Sơn, ta sẽ làm thêm món ăn ngon cho mọi người.”
Cháo mang đậm mùi thơm của gạo, uống vào bụng rất ấm áp. Tiểu Phương Bình ăn một hớp cháo, rồi lại ăn một miếng trứng gà, trong lòng cảm thấy không có món ăn nào ngon hơn thế này nữa. Vẻ mặt cậu bé tràn đầy thỏa mãn nói: “Biểu tỷ, thức ăn thế này đã rất ngon rồi. Thức ăn tỷ nấu, có thể ăn ngon hơn cái này không ạ?”
Bản thân Dư Hải vẫn chưa ăn gì cả, chỉ lo gắp thức ăn cho chị. Chàng nghe vậy thì cười nói: “Tiểu Bình, con không biết đó thôi? Tay nghề Tiểu Thảo tỷ của con rất là nổi danh. Ngay cả đầu bếp của Trân Tu Lâu cũng khen ngợi đấy!”
Bà chủ của quán ăn nhỏ nghe vậy thì bĩu môi, thầm nghĩ: Cái nhà này đúng là biết khoác lác, đầu bếp của Trân Tu Lâu mắt cao hơn đầu, có thể để tài nấu nướng của một tiểu nha đầu vào mắt sao? Khoác lác cũng không biết suy nghĩ, sao ngươi không nói gà quay, vịt hoa quế của Trân Tu Lâu là do nhà các ngươi nấu luôn đi?
Bà chủ, bà không cẩn thận nói ra sự thật rồi kìa!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT