Đúng lúc Vệ Hạ Yên tim đập dồn dập như trống đánh, lưỡi đao sắc bén đã gần kề sát cổ Cảnh Nguyên Bạch. Mắt thấy sắp hạ xuống. Vệ Hạ Yên kinh hãi kêu lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, thiếu niên vừa rồi còn ngủ say bỗng nghiêng người tránh thoát, từ trong tay áo trượt ra một con ngân xà chủy thủ, nhẹ nhàng vung lên.
“Phụt”. Tên kia lập tức đổ gục xuống đất, không một tiếng động. Tên còn lại thấy vậy, mặt lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng xoay người định bỏ chạy. Nhưng Cảnh Nguyên Bạch chỉ cười nhạt, nghiêng người bước xuống giường, tiện chân đá vào cái bàn bên cạnh.
“Rầm”. Chiếc bàn bật lên, bay thẳng về phía trước, nện mạnh lên người nọ, trực tiếp ép hắn dính chặt vào cánh cửa. Vệ Hạ Yên kinh ngạc ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn còn giữ nguyên nụ cười hờ hững kia, lắp bắp hỏi:
“Huynh… biết võ công?”
“Ta khi nào nói qua là ta không biết?”
Cảnh Nguyên Bạch khoanh tay, khẽ nâng một bàn tay lên, chậm rãi chạm vào chóp mũi mình. Theo động tác của hắn, dải lụa quấn quanh cổ tay từ từ trượt xuống, để lộ ra một chiếc vòng ngọc trắng tinh xảo. Trong không gian tĩnh lặng, ngọc thạch nhẹ nhàng va vào nhau, phát ra tiếng leng keng khe khẽ, dưới ánh trăng mờ ảo trông có chút quái dị.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn nàng, đuôi mắt phớt qua một sợi đỏ như máu. Nụ cười vốn thản nhiên trên mặt hắn khẽ khựng lại khi thấy vệt máu mảnh trên cổ Vệ Hạ Yên.
Hắn nhíu mày, giọng nói thấp xuống: “Yên Yên, đi tắm, ngoan.”
Vệt máu kia là do ngân xà chủy thủ vẩy lên khi đâm trúng kẻ xấu, ngay cả nàng cũng không nhận ra. Nhưng Vệ Hạ Yên biết, Cảnh Nguyên Bạch không thích nhìn thấy máu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT