Ngoài cửa một thiếu niên đang đứng, đúng là Cảnh Nguyên Bạch. Nhưng khi Vệ Hạ Yên nhìn thấy hắn, không hiểu sao lại có một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ. Nàng cảm thấy Cảnh Nguyên Bạch vào khoảnh khắc này, thoạt nhìn có gì đó rất không ổn.
Thiếu niên đứng đối diện nàng, vạt áo không ngừng nhỏ nước, từng giọt nước thấm xuống đôi ủng đen, mỗi lần thấm vào lại để lại một dấu vết rõ ràng trên bề mặt ủng. Tựa như mực thấm trên giấy Tuyên Thành.
Vệ Hạ Yên cúi đầu nhìn xuống, ánh nến lờ mờ phủ lên thân ảnh thiếu niên, rất nhanh nàng liền phát hiện điều bất thường. Nếu chỉ là nước mưa thấm vào giày, thì không thể để lại dấu vết như vậy. Trừ khi những vệt nước đó… có màu. Có màu? Đúng vậy.
Vệ Hạ Yên hoảng hốt ngẩng đầu lên. Bởi vì nàng chợt nhớ lại, khi Cảnh Nguyên Bạch rời khỏi, hắn mặc một bộ y phục màu trắng. Nhưng bộ y phục hiện tại lại là màu đỏ.
Nhưng màu đỏ này, không phải là ảo giác của nàng. Mà là do bị máu nhuộm nên mới có sắc đỏ như vậy, máu loãng hòa lẫn với giọt mưa, vì thế mới để lại dấu vết trên mặt ủng. Ánh mắt Vệ Hạ Yên trống rỗng, môi hơi hé mở, còn chưa kịp nói gì, cái cổ trắng nõn đã bị thiếu niên kia siết chặt.
Cảnh Nguyên Bạch nâng tay lên, động tác thoáng cứng đờ, trong đồng tử chỉ là một mảnh mờ đục. Giống như bị thứ gì đó điều khiển. Vệ Hạ Yên bị bóp đến ho sặc, vừa ho vừa khó nhọc gọi hắn:
“Cảnh, Cảnh công tử, huynh làm sao vậy? Mau tỉnh lại, khụ khụ khụ khụ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play