Trong mắt Viên Hồng hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng vì mục đích là Hoa nương, hắn sai người đi lấy mảnh vải nhét vào miệng nàng.
“Ngươi vừa nói, nói lại một lần cho bọn họ nghe.”
Viên Hồng biểu tình nghiêm túc. Hoa nương nghe vậy thân mình khẽ run, dường như đã chịu kinh hãi cực độ. Nàng không dám nhìn vào mắt Cảnh Nguyên Bạch, mà vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Vệ Hạ Yên, vừa mở miệng, thanh âm mềm mại, “ Được ta nói……”
Thanh âm Hoa nương như bàn tay trắng đánh đàn, nghe vào xương cốt người ta đều có thể mềm nhũn. Chỉ tiếc. Trong phòng, mấy gã nam nhân đều không phải hạng thương hoa tiếc ngọc.
Cảnh Nguyên Bạch càng liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn nàng, còn tìm ghế dựa ngồi xuống, đoan đoan chính chính bưng chén trà Viên Hồng đã sớm chuẩn bị, chậm rãi nhấp một ngụm. Hoa nương khẽ gật đầu, vừa mới ngẩng đầu lên, Cảnh Nguyên Bạch liền nhếch môi cười, tán thưởng: "Trà ngon."
Phốc. Kim Loan không nhịn được, bật cười thành tiếng. Cảnh Nguyên Bạch: ? Hoa nương khẽ cắn môi dưới, sắc mặt không vui, Vệ Hạ Yên nhìn thấu, nàng thậm chí còn lén lút liếc Cảnh Nguyên Bạch một cái.
Trong phòng, tất cả mọi người đều cảm thấy Cảnh Nguyên Bạch đang ám chỉ Hoa nương, chỉ có Vệ Hạ Yên biết, Cảnh Nguyên Bạch thật sự cảm thấy trà ngon, không có ý gì khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play