Việc tôi và Mục Dã hoàn toàn cắt đứt quan hệ đã lan truyền khắp giới thượng lưu dưới sự dung túng có chủ đích của tôi.
Vốn dĩ, Mục Dã là con riêng, một sự tồn tại khiến người ta khinh miệt.
Mẹ ruột của anh ta chỉ là một trong số những tình nhân của cha Mục, bà ta trốn ra nước ngoài sinh anh ta trong bí mật. Khi Mục Dã được năm tuổi, bà ta liền vứt anh ta trước cửa nhà họ Mục.
Nhà họ Mục chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải chấp nhận.
Lần đầu tiên tôi gặp Mục Dã là tại một buổi tiệc.
Một nhóm trẻ con đẩy anh ta ngã xuống đất, miệng không ngừng buông ra những lời lẽ cay nghiệt như “chó hoang”, “đồ con riêng”.
Đôi mắt anh ta vô hồn, giữa hàng lông mày phủ một tầng u ám và yếu đuối.
Không hiểu sao, tôi bỗng thấy mềm lòng, bước lên giúp anh ta.
Cha mẹ của đám trẻ đó vội vàng kéo con mình đi, thậm chí còn xin lỗi tôi.
Mục Dã ngây ngẩn nhìn tôi, trong mắt ánh lên những giọt nước mắt long lanh.
Trong ngôi trường quý tộc, ai ai cũng coi thường Mục Dã vì thân phận con riêng của anh ta.
Bị bắt nạt và chửi rủa là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Trên người anh ta, cứ cách dăm ba bữa lại xuất hiện những vết thương mới.
Tôi tức giận đến mức tìm thẳng đến đám người bắt nạt anh ta, đánh bọn họ một trận tơi bời.
Cuối cùng, bọn họ vừa bị thương đầy mình, vừa bị ép buộc phải xin lỗi Mục Dã.
Từ sau khi tôi can thiệp, không ai còn dám ngang nhiên nói xấu anh ta nữa.
Chúng tôi ngày càng thân thiết, hơn mười năm trời chẳng rời nhau nửa bước.
Sau khi chúng tôi xác định mối quan hệ yêu đương, ai ai cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Cha và anh trai tôi vốn chẳng ưa thân phận con riêng của Mục Dã.
Nhưng vì tôi thích anh ta, mà nhiều năm qua, Mục Dã luôn tận tâm chăm sóc tôi, nên bọn họ cũng mặc kệ.
Cuộc hôn nhân giữa hai nhà gần như đã được định sẵn.
Nhờ có sự hậu thuẫn của nhà họ Giang, Mục Dã mới có thể bước chân vào trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Mục.
Anh ta từ một nhân viên cấp thấp, từng bước leo lên, dùng thực lực để khiến những cổ đông có thành kiến phải câm nín.
Năm năm tôi ra nước ngoài, anh ta đã ngồi vững ở vị trí phó tổng.
Mọi người đều nghĩ rằng sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ kết hôn.
Không ngờ, cuối cùng lại kết thúc theo cách này.
Anh trai tôi, Giang Khoát, đã tiếp quản Giang thị, phong cách làm việc ngày càng cứng rắn.
Anh ấy trực tiếp gây áp lực lên tập đoàn Mục thị, yêu cầu cha Mục phải đưa ra lời giải thích cho nhà họ Giang.
Giang Khoát tức giận đến mức chọc mạnh vào trán tôi, hận không thể rèn sắt thành thép.
“Anh đã bảo rồi, thằng đó không phải thứ tốt đẹp gì, em cứ nhất quyết mê muội yêu nó!”
Tôi cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, không dám cãi lại một lời.
Giọng anh ấy mềm xuống:
“Thôi nào, chẳng phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao? Anh tìm cho em mười người khác, được chưa?”
Tôi: “…….”
Không cần thiết đến vậy đâu.
Giờ đây, tôi chẳng còn mong đợi gì vào tình yêu nữa, sự nghiệp mới là ưu tiên hàng đầu.
Cuối tuần, tôi hoàn thành buổi biểu diễn đầu tiên với tư cách vũ công chính sau khi trở về nước.
Dưới tiếng nhạc du dương, từng động tác nhảy của tôi uyển chuyển tựa thiên nga kiêu hãnh.
Hội trường chật kín, tiếng vỗ tay vang dội.
Tôi thấy Mục Dã ngồi ở hàng ghế đầu, trong tay cầm một bó hoa hồng.
Ánh mắt anh ta trầm lặng, tối sâu khó đoán, xen lẫn sự kinh diễm không thể che giấu.
Thoáng chốc, tôi chợt nhớ đến những năm trước, anh ta cũng từng ngồi dưới sân khấu như vậy, chăm chú dõi theo từng bước nhảy của tôi.
Sau mỗi buổi diễn, anh ta luôn nở nụ cười dịu dàng, ôm tôi vào lòng, rồi trao cho tôi những đóa hồng rực rỡ nhất.
Chưa từng bỏ lỡ một lần nào.
Mục Dã cầm hoa bước đến, như thể mọi thứ vẫn chưa từng thay đổi.
“Lãn Lãn, chúc mừng em.”
Trong đáy mắt anh ta hiện rõ quầng thâm, có vẻ như mấy ngày nay đã chịu không ít áp lực.
Tôi lạnh lùng nhìn, không hề đón lấy bó hoa đó.
Mục Dã khẽ nhíu mày, sắc mặt dần trầm xuống.
“Giang Lãn, anh nghĩ chúng ta vẫn có thể làm bạn, em không cần phải thế này.”
Tôi bật cười, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến vậy.
“Nếu anh không ngoại tình, có lẽ chúng ta vẫn còn là bạn.”
Trong mắt anh ta thoáng qua vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
“Hôm nay anh đến để xin lỗi em, anh sẽ bù đắp cho em. Dù gì hai nhà vẫn còn hợp tác, không cần phải căng thẳng quá, em thấy sao?”
Câu cuối cùng mang theo ý uy hiếp mơ hồ, như thể đã nắm chắc tôi sẽ nhịn nhục vì lợi ích giữa hai gia tộc.
Sau vài giây đối mặt, tôi nhận lấy bó hoa.
Mục Dã rõ ràng thả lỏng hơn, vừa định mở miệng—
Tôi vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không, ném thẳng bó hoa vào thùng rác.
Trên mặt tôi, nụ cười vẫn sáng rỡ, không gợn chút u ám.
“Rác rưởi thì nên ở trong thùng rác, anh thấy sao?”
Nụ cười trên môi Mục Dã cứng đờ, giữa chân mày toát lên vẻ hung hãn, sắc mặt đột nhiên u ám, đó là dấu hiệu của cơn giận sắp bùng phát.
“A Dã!”
Mạc Ngôn Hoan đứng không xa, cắn chặt môi, mắt đẫm lệ như thể vừa chịu ấm ức lớn lao.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, rồi quay đầu bỏ chạy.
Trên mặt Mục Dã hiện lên vẻ hoảng hốt, ánh mắt hướng về phía tôi lạnh lẽo đầy chán ghét.
“Giang Lãn, giỏi lắm!”
“Em nghĩ tổn thương Ngôn Hoan thì anh sẽ quay về bên em sao? Anh đã không còn yêu em từ lâu rồi, đừng tự rước nhục nhã nữa!”
Nói xong, anh ta lập tức đuổi theo cô ta, như thể chỉ cần nhìn tôi thêm một giây nữa cũng là cực hình.
Anh ta thực sự nghĩ tôi cố tình khiến Mạc Ngôn Hoan hiểu lầm?
Thật nực cười.
Với trí thông minh này, sớm muộn gì Mục thị cũng phá sản thôi.