Năm đầu tiên ra nước ngoài, mỗi ngày Mục Dã đều gọi video cho tôi.
Dù lệch nhau tám tiếng múi giờ, anh ta cũng chưa từng gián đoạn.
Nhìn anh ta dù mệt mỏi rã rời vẫn cố gắng giữ tinh thần để nói chuyện với tôi, trái tim tôi mềm nhũn.
Trong chuyến hành trình cô độc nơi đất khách, Mục Dã chính là động lực lớn nhất giúp tôi kiên trì luyện tập ballet.
Dù có luyện đến mức mồ hôi lạnh túa ra, dù có tập đến khi mu bàn chân rướm máu, chỉ cần nghĩ đến anh ta, tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Năm thứ hai ra nước ngoài, tần suất những cuộc gọi video bắt đầu giảm dần.
Thỉnh thoảng, anh ta bỗng nhiên ngẩn người, đôi mắt tuấn tú phủ một lớp mông lung nhàn nhạt.
Có những lúc, khi nhìn thấy thông báo hiện lên trên điện thoại, ánh mắt anh ta như bị thứ gì đó làm tan chảy, chỉ còn lại sự dịu dàng vô thức và một nụ cười đầy ấm áp.
Tôi vờ như vô tình hỏi anh ta đang xem gì mà cười vui vẻ đến vậy.
Anh ta nói chỉ là một video hài hước.
Nhưng tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc căng thẳng lóe lên trong mắt anh ta.
Cúp máy, tôi rơi vào cảm giác hoang mang và mệt mỏi vô tận.
Mục Dã à, Mục Dã… tôi hiểu anh quá rõ.
Anh ta đang dao động trong mối quan hệ này.
Tôi tựa vào tường phòng tập múa, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ, rọi vào trong.
Nhưng tôi chẳng thể nào nắm bắt được tia sáng ấy, nó lướt qua tay tôi, rồi chiếu lên người khác.
Mọi người đều cảm thán rằng hôm nay là một ngày hiếm hoi đẹp trời.
Nhưng tôi biết, bầu trời âm u sắp kéo đến, và nó sẽ kéo dài rất lâu.
Mục Dã của tôi… đang ngày càng xa rời tôi.
Năm thứ ba ra nước ngoài, một tài khoản lạ bất ngờ theo dõi tôi.
Tên tài khoản là: “Tôi và A Dã”
Mí mắt tôi giật nhẹ, có một cảm giác “quả nhiên là thế” dâng lên trong lòng.
Tối hôm đó, tôi thức trắng, đọc hết từng bài đăng ngọt ngào của bọn họ, đôi mắt cay xè, đỏ rực đến tận bình minh.
Hóa ra khi tôi vùi mình trong phòng tập múa, mồ hôi đầm đìa, cắn răng chịu đựng đau đớn, chỉ để sớm ngày trở về gặp anh ta, thì anh ta đang ăn tối cùng đàn em, dịu dàng lau khóe miệng cho cô ta.
Hóa ra khi tôi ôm ảnh anh ta, vượt qua từng đêm dài nhớ nhung, thì anh ta đang cùng đàn em xem phim, còn mua ghế đôi dành cho các cặp tình nhân.
Hóa ra khi tôi ở nơi đất khách, hết lần này đến lần khác từ chối những người theo đuổi ưu tú, thì anh ta lại đang thản nhiên hôn đàn em giữa phố xá lúc nửa đêm.
Hóa ra… hóa ra…
Tôi nhắm mắt lại, lau đi những giọt nước mắt lặng thầm.
Chợp mắt một lát, dù trong lòng đau đớn như dao cắt, nhưng khi tỉnh dậy, tôi đã khôi phục lý trí.
Tiểu thư nhà họ Giang, tuyệt đối không phải một kẻ si tình vô dụng.
Tôi kể chuyện này cho Tần Ngọc Châu, cô ấy bảo rằng không thể nhìn thấy bất kỳ bài đăng nào của tài khoản đó.
Điều này chứng tỏ nội dung của nó chỉ mở cho riêng tôi, mục đích khiêu khích quá rõ ràng.
Tôi lập một bảng thống kê, ghi chép toàn bộ nội dung trên nền tảng mạng xã hội của Mặc Ngôn Hoan.
Đồng thời, tôi so sánh lại mốc thời gian của tôi và bọn họ.
Một bên là bạn gái chính thức ngày ngày khổ luyện, chỉ mong sớm trở về gặp người yêu.
Một bên là kẻ phản bội ngoại tình, còn tiểu tam thì ngang nhiên khiêu khích bạn gái chính thức.
Người ta thường nói, không có so sánh thì không có tổn thương.
Khi cần thiết, tôi sẽ tự tay tung ra vụ bê bối này, khiến cho mức độ tổn thương đạt đến cực điểm.
Tôi, Giang Lãn, chưa bao giờ là người nhân từ mềm lòng.
Mặc dù đã sớm biết Mục Dã phản bội, nhưng tôi không vạch trần.
Chỉ lặng lẽ đi theo nhịp độ của anh ta, từng chút một để anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Mỗi ngày, tôi lại khoét đi một phần tình yêu dành cho anh ta.
Từ việc xóa đi ảnh chụp chung, đến việc vứt bỏ tín vật định tình, từng bước từng bước đẩy anh ta ra khỏi thế giới của mình.
Tất cả là để tránh một cuộc chia tay đầy sóng gió.
Cuối cùng, cũng có một ngày, anh ta không còn gọi cho tôi nữa.
Chỉ nhắn một tin nhắn tạm biệt:
“Lãn Lãn, mình chia tay đi. Anh nghĩ có lẽ chúng ta không thực sự hợp nhau. Sau này làm bạn nhé?”
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi hoàn toàn bình lặng.
Tôi ngừng lại một chút, rồi thản nhiên xóa sạch mọi liên lạc với anh ta.
Một con chó hoang hèn mọn, cuối cùng cũng không thể trở thành người.
Lần này bị phản bội, tôi chấp nhận.
Nhưng lần sau, tôi sẽ không làm kẻ cứu rỗi nữa.
Tôi sẽ là người cầm dao.