Cảnh tượng này thật nực cười và hoang đường.

Mục Dã không chỉ dẫn theo tình mới – Mạc Ngôn Hoan – đến buổi tiệc đón gió của tôi, mà còn thản nhiên ngồi đối diện tôi khoe khoang tình cảm.

Anh ta dùng đôi tay từng chơi piano để tỉ mỉ bóc tôm cho Mạc Ngôn Hoan, thậm chí không cau mày lấy một lần.

Phải biết rằng, trước đây anh ta mắc chứng sạch sẽ đến mức không chịu chạm vào chú chó nhỏ Lạc Lạc mà chúng tôi cùng nuôi.

Mạc Ngôn Hoan e ấp cắn một miếng tôm, rồi như vừa mới nhận ra ánh mắt của mọi người, cô ta khẽ kêu lên một tiếng rồi nép vào lòng Mục Dã, giọng nói mềm mại:

“Mọi người đang nhìn chúng ta kìa, ngại quá đi mất!”

Mục Dã điềm nhiên lau tay, ôm cô ta vào lòng, ánh mắt tràn đầy yêu chiều.

“Ngoan nào, họ không có ác ý đâu.”

Nói câu này, ánh mắt anh ta dừng trên người tôi, mang theo sự xa cách nhàn nhạt.

Mạc Ngôn Hoan tinh nghịch lè lưỡi với tôi, trông chẳng khác gì một đóa bạch liên đơn thuần chẳng hiểu sự đời.

Tôi khẽ cười giễu.

Nếu thật sự đơn thuần, thì lúc tôi du học đã chẳng âm thầm theo dõi tài khoản mạng xã hội của tôi, càng không ngày ngày đăng ảnh những khoảnh khắc ngọt ngào của cô ta và Mục Dã, để tôi tận mắt chứng kiến anh ta từng chút một yêu cô ta như thế nào.

Mục Dã nhíu mày, liếc tôi một cái đầy cảnh cáo, lạnh lùng đến khó tả.

Ánh mắt của mọi người trong bàn tiệc dừng trên người tôi, tràn đầy thương hại và cảm thông.

Ai mà ngờ, chỉ ba năm ngắn ngủi, anh ta đã quên sạch hơn mười năm quá khứ của chúng tôi.

“Tay của Ngôn Hoan bị bẩn rồi, tôi đưa cô ấy đi rửa tay một chút.”

Anh ta đứng dậy, dẫn Mạc Ngôn Hoan đang khẽ cắn môi lên tầng trên.

Quá quen thuộc rồi nhỉ? Dù gì căn nhà này cũng từng lưu giữ biết bao kỷ niệm của tôi và Mục Dã.

Thế nhưng bây giờ, anh ta lại coi mình là chủ nhân đương nhiên của nơi này.

Khi bóng hai người họ khuất sau khúc quanh cầu thang, cả căn phòng lặng ngắt trong giây lát, mọi người nhìn nhau không biết nói gì.

Tôi bật cười: “Mọi người đừng ngại thế, tôi và Mục Dã chia tay lâu rồi.”

Lúc này, bầu không khí mới dịu đi, sự gượng gạo tan biến, tiếng cười nói dần trở lại.

Tần Ngọc Châu nâng ly về phía tôi: “Chúc mừng Lãn Lãn du học thành công trở về! Bây giờ cậu đã là vũ công trẻ tuổi nhất giữ vị trí chính trong đoàn múa rồi đấy!”

Cô ấy là bạn thân của tôi từ nhỏ, dù ít gặp nhau nhưng tình cảm chưa bao giờ phai nhạt.

Những người khác cũng mỉm cười nâng ly chúc mừng tôi, tôi khẽ cười, nâng ly đáp lại.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play