Chỉ là, dường như sự trùng hợp lãng mạn ấy chỉ có một lần duy nhất.
Những tuần sau đó, trong các buổi tự học sáng, Ân Tư Thu không còn nhận được bài do Thẩm Phong sửa nữa. Cũng không còn cầm được tờ bài kiểm tra chép lại điểm tối đa của cậu ấy.
Cái gọi là duyên phận, cái gọi là định mệnh, chẳng qua chỉ là một chiếc lá phong vàng vô tình rơi vào mặt nước tĩnh lặng, khẽ gợn lên từng vòng sóng lăn tăn, rồi nhanh chóng biến mất, chẳng thể giữ lại được gì.
Có lẽ, sự lãng mạn vốn dĩ chỉ nương nhờ vào những ảo tưởng và suy niệm mà sinh ra, chưa bao giờ nói đến đạo lý.
Chớp mắt đã vào đầu tháng Mười Một.
Hải Thành bước vào cuối thu.
Ân Tư Thu sợ lạnh, bên ngoài đồng phục lúc nào cũng khoác thêm một chiếc áo, quấn mình kín mít.
Cô vốn dĩ mảnh mai, mấy năm qua ở Hải Thành, có lẽ nhờ vào giai đoạn dậy thì mà cô có chút da thịt hơn trước. Nhưng vừa bước vào lớp 12, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô lại nhanh chóng gầy đi.
Thêm nữa, cô cũng khá cao, từ xa nhìn lại, cả người cô toát lên một vẻ mong manh, yếu ớt dù có mặc bao nhiêu lớp áo cũng chẳng che lấp được.
Về điểm này, Đinh Tình cảm thấy vô cùng ghen tị.
“Thu Thu, cậu gầy quá rồi đấy!”
Trên sân thể dục, gió thu hiu hắt thổi từng cơn, mang theo cái lạnh mùa đông ùa đến sớm hơn thường lệ.
Hai cô gái, mỗi người cầm một cốc trà sữa, sóng vai nhau chầm chậm bước về phía tòa nhà dạy học.
Đinh Tình móc quai túi trà sữa vào ngón út, rảnh hai tay bèn nắm lấy tay áo Ân Tư Thu, kéo lên rồi nhẹ nhàng bóp thử phần cánh tay cô.
Cô không nhịn được mà than thở: “Cậu cứ gầy thế này, chưa kịp thi đại học đã đổ bệnh mất rồi. Nhìn này, chỉ cần bóp nhẹ cổ tay cậu thôi cũng có cảm giác sắp gãy rồi đấy. Đừng gầy nữa mà, chừa cho tụi mình – những đứa uống nước cũng mập – một con đường sống với!”
Ân Tư Thu cười nhìn cô, khuôn mặt đầy vô tội.
“Nhưng tớ cũng không còn cách nào khác mà.”
Mùa đông ở Hải Thành lạnh và ẩm, vốn dĩ phải là thời điểm ăn uống ngon miệng nhất. Thế nhưng, áp lực lớp 12 quá lớn, dù có là sơn hào hải vị đặt trước mặt, cũng chẳng khiến người ta động lòng, ăn không nổi.
Ân Tư Thu lớn lên ở một thị trấn nhỏ, từ nhỏ đã được bà nội nuôi dưỡng.
Bà đã lớn tuổi, tay chân đã run rẩy, thế nhưng vẫn cẩn thận chăm lo từng bữa ăn, từng chiếc áo cho cô.
Cô không phải là một đứa trẻ quá hiểu chuyện, nhưng cũng biết thương bà, không bao giờ làm nũng đòi hỏi, có gì ăn nấy, càng đơn giản càng tốt, cũng có thể tránh lãng phí.
Thế nên, ngay từ nhỏ cô đã có một thói quen tốt, chưa bao giờ kén ăn.
Thế nhưng, ăn không vô chính là ăn không vô, chẳng có cách nào có thể ép buộc nổi.
Giống như chỉ cần ăn thêm một muỗng cơm nữa, quay đầu đã có thể ói ra vậy.
Ân Tư Thu cũng đành bất lực, chỉ có thể tự an ủi mình rằng chắc là do áp lực quá lớn, thi đại học xong rồi sẽ ổn thôi.
Hơn nữa, gầy một chút cũng đẹp mà.
Cô ngồi ngay trước mặt Thẩm Phong, chỉ cần cậu ấy đưa mắt nhìn về phía trước, góc độ này là có thể thấy cô.
Nếu chỉ nhìn từ phía sau, tưởng tượng mà nói, thì cổ thon dài, dáng người thanh mảnh, trông sẽ đẹp hơn một chút.
Là một cô gái đang chìm đắm trong mối tình thầm lặng, không tránh khỏi việc suy nghĩ viển vông, thỉnh thoảng lại tạo ra một số khả năng trong đầu, mong chờ ngày nào đó ảo tưởng sẽ trở thành hiện thực.
Chỉ cần Thẩm Phong nhìn cô một cái. Chỉ cần vậy thôi, dường như đã đủ để cô thấy mãn nguyện.
Nhưng trong ánh mắt đó, Ân Tư Thu hy vọng mình là phiên bản hoàn hảo nhất.
Nghĩ đến đây, cô cầm cốc trà sữa lên, khẽ nhấp một ngụm.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, từ cổ họng thấm dần xuống dạ dày, mang theo hơi ấm đánh thức cả người, khiến cô như sống lại.
Không bao lâu sau, một cơn gió nữa thổi qua.
Ân Tư Thu rụt cổ lại, nói với Đinh Tình: “Chúng ta đi nhanh lên đi.”
Đinh Tình thở dài một hơi, lẩm bẩm: “… Thật sự không muốn đi tự học buổi tối chút nào.”
Ở trường trung học thực nghiệm Hải Thành có một quy định, tất cả học sinh lớp 12, dù là nội trú hay ngoại trú, đều phải lên lớp tự học vào buổi tối.
Thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ.
Dù phần lớn học sinh đều than trời than đất, nhưng Ân Tư Thu lại thấy chẳng có vấn đề gì, thậm chí, trong lòng cô còn cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì, thông thường, buổi tự học tối không có giáo viên giám sát, chỉ có thầy cô trực ban thỉnh thoảng đi tuần ngoài hành lang.
Trong lớp không có thầy cô để mắt, cô có thể lén lút quay đầu lại, lén nhìn Thẩm Phong vài lần. Nếu đủ can đảm, có khi còn có thể khom người chạy qua, giả vờ mượn cậu một bài thi để tham khảo.
…
Hai người về đến lớp, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến bảy giờ.
Trong lớp ồn ào náo nhiệt, các nhóm học sinh tụm năm tụm ba, tranh thủ chút thời gian ít ỏi để trò chuyện rôm rả.
Ân Tư Thu vẫy tay chào Đinh Tình, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Cô vừa đặt cốc trà sữa xuống, giây tiếp theo, lớp trưởng Châu Gia Kỳ bước đến bên cạnh, đặt một tờ danh sách lên bàn cô.
“Ân Tư Thu, cậu ký tên vào đây nhé.”
Ân Tư Thu hơi khó hiểu, liếc nhìn một cái: “Lớp trưởng, đây là gì vậy?”
Châu Gia Kỳ đáp: “Xác nhận thông tin hộ khẩu của thí sinh ở trung học Thực nghiệm Hải Thành để nhà trường lưu trữ. Chủ yếu là kiểm tra số thẻ căn cước và địa chỉ hộ khẩu, nếu đúng thì ký xác nhận là được.”
Ân Tư Thu khẽ “ồ” một tiếng, xem như đã hiểu.
Năm ngoái, bố mẹ cô cuối cùng cũng tích đủ điểm nhập hộ khẩu, vay tiền mua một căn hộ nhỏ ở vùng ngoại ô Hải Thành để đăng ký hộ khẩu.
Hộ khẩu của Ân Tư Thu cũng theo đó mà chuyển từ trấn Bạch Thuật lên đây, chính thức đủ điều kiện tham gia kỳ thi đại học ở Hải Thành.
Chỉ là, vì ngoại ô quá xa, cả nhà họ vẫn đang thuê nhà gần trường để tiện đi lại, nên cô không quá quen thuộc với địa chỉ bên đó.
Ân Tư Thu lần theo ký ức, đối chiếu kỹ lưỡng từng mục.
Sau khi xác nhận không có sai sót, cô đưa mắt xuống dòng dưới, nhìn đến số chứng minh thư.
Ngón tay khẽ lướt qua từng con số.
Đột nhiên, động tác của cô khựng lại.
Châu Gia Kỳ vẫn đứng bên cạnh đợi cô, thấy vậy, thuận miệng hỏi: “Có gì sai không? Nếu sai cậu lấy bút sửa lại.”
Nghe vậy, vành tai Ân Tư Thu thoáng ửng đỏ.
Cô vội vàng lắc đầu, cầm bút ký tên: “Không, không có gì sai cả.”
…Chỉ là, cô vô tình nhìn thấy số chứng minh thư ở dòng dưới bảng danh sách.
Là của Thẩm Phong.
Chứng minh thư có ngày sinh.
1019.
Ngày 19 tháng 10.
Đó là sinh nhật của Thẩm Phong.
Ân Tư Thu quen biết Thẩm Phong bao nhiêu năm nay, từ 14 tuổi đến 17 tuổi, sắp bước sang 18 tuổi, vậy mà đến tận bây giờ cô mới biết ngày sinh của cậu.
Thẩm Phong không hay nói chuyện, cũng không chơi với bạn cùng lớp.
Cậu không dễ gần, dĩ nhiên sẽ không chủ động tiết lộ sinh nhật với ai.
Ân Tư Thu vẫn luôn không đủ dũng khí để hỏi, sợ rằng tâm tư vụng trộm của mình bị lộ ra, khiến Thẩm Phong tránh né cô.
Giờ đây, khi cả hai sắp tốt nghiệp, cô mới biết được.
Hóa ra, sinh nhật cậu đã qua được hơn nửa tháng.
Tiếng chuông tự học buổi tối vang lên.
Châu Gia Kỳ thu danh sách lại, đi tìm người tiếp theo ký tên.
Tiện miệng hô lên: “Trật tự nào, tất cả ngồi xuống đi, đừng nói chuyện nữa!”
Lớp học dần dần yên tĩnh lại, nhưng Ân Tư Thu lại cảm thấy bồn chồn không yên.
Bài tập hôm nay còn rất nhiều, cô vẫn chưa ôn bài và học thuộc lòng.
Thế nhưng, cô lại chống cằm, nhìn lên bảng đen, đầu óc trôi dạt tận đâu đâu.
Có nên tặng bù cho Thẩm Phong một món quà sinh nhật không?
Không, không nên gọi là “tặng bù”, mà phải nói là có nên tặng cậu ấy một món quà sinh nhật không?
Ân Tư Thu có thể khẳng định, mình không đủ sức thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại, chắc chắn sau khi tốt nghiệp, cô và Thẩm Phong sẽ đường ai nấy đi.
Có lẽ, cả đời này cũng sẽ không gặp lại.
Mối rung động thầm lặng của tuổi trẻ, kéo dài suốt bốn năm, cuối cùng cũng sẽ hóa thành một mảnh ký ức thanh xuân, rồi theo thời gian mà phai nhạt dần.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy thật tàn nhẫn.
Rất nhiều chuyện, nếu không làm ngay bây giờ, sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Giống như tặng cho Thẩm Phong một món quà sinh nhật.
Có thể đây là lần đầu tiên mà cũng có thể là lần cuối cùng.
Thay vì nói là tặng quà cho Thẩm Phong, không bằng nói là để kết thúc một nghi thức thầm yêu của một cô gái, để bản thân có thể giữ lại chút ký ức đẹp, sau này cũng không còn hối tiếc.
Chần chừ hồi lâu.
Ân Tư Thu cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
…
Đêm lạnh như nước.
Đúng chín giờ, học sinh lớp 12 ở trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành kết thúc buổi tự học tối.
Ân Tư Thu đeo cặp sách lên lưng, vội vàng chào tạm biệt Đinh Tình, rồi nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Trung tâm thương mại đóng cửa lúc mười giờ, bây giờ cô chạy qua đó vẫn còn kịp.
Cô dự định chọn xong quà trong hôm nay, sáng mai sẽ là người đầu tiên đến lớp, rồi lén lút nhét vào hộc bàn của Thẩm Phong.
Còn tên người tặng…vẫn nên ghi lại.
Nếu không, chắc chắn sẽ bị cậu ấy vứt vào thùng rác mất.
Nhưng mà, từ trước đến nay, Thẩm Phong chưa từng vứt bỏ bất cứ thứ gì cô đưa cho cậu.
Từ kẹo, nước, đến đồ dùng học tập, khi còn ngồi cùng bàn, cô vẫn hay vô tình đẩy qua cho cậu một phần.
Hình như, cậu thật sự chưa từng ném đi.
Điều đó có phải có nghĩa là, cô vẫn có chút đặc biệt không?
…
9 giờ 20.
Ân Tư Thu thở hổn hển, bước nhanh vào trung tâm thương mại.
Có lẽ do bước đi quá nhanh, cô luôn có cảm giác hơi thở bị đứt quãng, đứng ở cửa hàng hồi lâu để điều hòa lại nhịp thở, cuối cùng cô mới chậm rãi bước về phía thang máy.
Đã gần đến giờ đóng cửa, các cửa hàng trong trung tâm thương mại đều đang chuẩn bị dọn dẹp.
Ân Tư Thu có mục tiêu rõ ràng, cô đi thẳng đến cửa hàng đồ điện tử trên tầng bốn.
Cô định mua tặng Thẩm Phong một chiếc tai nghe Bluetooth.
Bởi vì có một lần, cô nhìn thấy Thẩm Phong trước cổng trường, chú ý thấy cậu đang đeo tai nghe nghe nhạc.
Cậu là người câm, không thể nói chuyện, cũng không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Vậy nên, có lẽ cậu sẽ thích nghe nhạc? Xem như một cách để tiếp nhận âm thanh?
Hơn nữa, giá tai nghe Bluetooth cũng khá hợp lý, là một món quà giữa bạn học với nhau, không quá lộ liễu hay gây chú ý.
Hợp lý.
Ân Tư Thu vô thức mím môi, nở một nụ cười nhẹ.
Trong cửa hàng tai nghe, nhân viên bán hàng đã bắt đầu lau dọn sàn.
Thấy có khách bước vào, người đó lập tức đứng thẳng dậy, nhìn cô một chút rồi lịch sự nói:
“Bạn học, em muốn mua tai nghe hả? Có nhu cầu cụ thể gì không? Cần chị tư vấn cho không?”
Nghe vậy, không hiểu sao Ân Tư Thu cảm thấy hai bên má hơi nóng lên nhưng cô vẫn nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình:
“…Dành cho nam, chất lượng âm thanh tốt một chút, và giá cả thì…”
Nhân viên bán hàng giơ tay, lấy xuống vài mẫu tai nghe trên kệ rồi đặt lên quầy để cô lựa chọn.
Sau một hồi cân nhắc, Ân Tư Thu cuối cùng cũng quyết định.
Cô chọn một chiếc màu đen.
Ngước mắt lên, đôi mắt cô sáng long lanh, như thể có gợn sóng lăn tăn trong đó:
“Lấy cái này đi ạ, cho em hỏi thanh toán ở đâu vậy?”
Nhân viên bán hàng: “Bên này.”
Vừa nói, vừa chỉ về một hướng.
Ân Tư Thu đi theo người đó đến quầy thanh toán.
Chỉ có mười bước chân.
Không ngờ, tai nạn bất ngờ lại xảy ra ngay lúc này.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch vẫn còn ướt, Ân Tư Thu không để ý, cứ thế đặt chân lên.
Trong khoảnh khắc, cơ thể cô mất kiểm soát, ngã mạnh xuống sàn.
Cổ chân lập tức đau nhói.
“Hự—”
*
Sáng hôm sau.
Tiết tự học buổi sáng kết thúc, Đinh Tình vẫn chưa thấy Ân Tư Thu đến.
Cô không nhịn được, lại không dám lấy điện thoại ra, đành phải đi hỏi Châu Gia Kỳ.
“Lớp trưởng, hôm nay Ân Tư Thu sao không đến vậy? Cậu ấy có nói gì với cậu không?”
Giọng cô không quá to, cũng không quá nhỏ, nhưng cũng đủ để truyền đến tận dãy bàn cuối lớp.
Thẩm Phong siết chặt cây bút, hơi thở như ngừng lại nửa giây. Dù vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng dường như tâm trí cậu đang lắng nghe một cách chăm chú.
Châu Gia Kỳ: “Nói rồi, cậu ấy bị trật chân, sẽ đến vào tiết hai.”
Tiết đầu tiên là thể dục.
Đinh Tình “à” một tiếng, cau mày:
“Bị trật chân? Chuyện xảy ra khi nào thế? Hôm qua vẫn bình thường mà?”
Châu Gia Kỳ nhún vai.
“Cậu chờ cậu ấy đến rồi hỏi đi.”
Ở một góc không ai chú ý, Thẩm Phong khẽ cau mày.