“Khi tôi vượt qua mọi trầm luân, dấn thân vào cuộc chiến hướng đến vĩnh hằng, em chính là lá cờ quân đội của tôi.”
— Vương Tiểu Ba (Yêu em như yêu sinh mệnh).
*
Mùa thu ở trấn Bạch Thuật và Hải Thành dường như thuộc về hai thế giới khác biệt.
Hải Thành là một thành phố ven biển ở phía Đông. Sách Địa lý nói rằng nơi này có khí hậu gió mùa cận nhiệt đới, bốn mùa rõ rệt. Mùa thu đúng nghĩa là mùa thu.
Sau mỗi trận mưa, lá ngô đồng bên đường vàng rực, như thể đang báo hiệu sự chuyển mùa.
Nhưng trấn Bạch Thuật thì không như vậy.
Trong tiết học tiếng Anh, Ân Tư Thu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rõ ràng tiếng giảng bài của giáo viên vẫn lọt vào tai, nhưng trong đầu cô lại chỉ nghĩ đến một điều— Khi nào mới lại có thể nhìn thấy mùa thu ở trấn Bạch Thuật đây?
Không có lá rụng khắp nơi, cũng chẳng có gió thu hiu hắt.
Một ngày nào đó, mở mắt ra, như thể chỉ sau một đêm, mùa hè đã trực tiếp nhảy vọt sang mùa đông.
Thẩm Phong nhất định chưa từng thấy quang cảnh ấy, phải không?
Cô nghiêng đầu, lén nhìn về phía hàng ghế cuối cùng.
Thẩm Phong ngồi ở vị trí sát cửa sổ dãy cuối.
Khoảng cách giữa cô và cậu là cả một nửa lớp học.
Lúc này, dường như cậu cũng không chú ý đến bài giảng. Chiếc bút trong tay đặt ở hổ khẩu bàn tay phải, chầm chậm xoay tròn một cách vô thức. Cậu cúi đầu, cụp mắt, thần sắc lặng lẽ, chìm vào thế giới của riêng mình.
Cậu có một gương mặt vô cùng đẹp, đôi mày thanh tú, môi đỏ răng trắng.
Chiếc áo sơ mi đồng phục trắng được mặc với cúc cổ đầu tiên mở ra, để lộ làn da nơi cổ thon dài, trắng mịn như tuyết.
Vẻ đẹp pha lẫn giữa xa cách và mong manh, tựa như chàng thiếu niên bước ra từ trang truyện tranh—Sáng ngời như ánh trăng, dịu dàng mà mê hoặc lòng người.
Ánh nắng mùa thu lặng lẽ chiếu qua khung cửa, hôn nhẹ lên má cậu.
Ân Tư Thu thất thần trong giây lát.
“Ân Tư Thu!”
Giáo viên trên bục giảng đột ngột gọi tên, dừng giảng bài, đập mạnh lên bàn.
“Em đứng dậy!”
Cô giật bắn người, theo phản xạ quay đầu lại.
Trong ánh mắt nghiêm khắc của giáo viên, cô hoang mang đặt tay xuống bàn, chậm rãi đứng dậy.
Tức thì, cả lớp đồng loạt hướng mắt về phía cô.
Thẩm Phong cũng đang nhìn cô sao?
Liệu cậu có phát hiện ra rằng, cô vừa mới lén nhìn cậu không?
Đương nhiên giáo viên không thể biết được những suy nghĩ trong lòng cô, chỉ cau mày, giọng điệu đầy trách cứ:
“Bây giờ các em đều đã lớp 12 rồi! Kỳ thi đại học sắp đến nơi! Thời gian không còn nhiều nữa! Trên lớp mà còn dám mất tập trung? Ân Tư Thu, em tự nói xem, như vậy có ra thể thống gì không?”
Ân Tư Thu cúi đầu, vô thức siết lấy vạt áo, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“…Không ra thể thống gì ạ.”
Dưới lớp vang lên vài tiếng cười khúc khích.
“Bốp——”
Giáo viên đập mạnh vào bảng.
“Cười cái gì mà cười? Sao còn cười được nữa hả? Giáo viên như tôi sắp lo đến chết rồi đây này! Thôi, không phí thời gian nữa! Ân Tư Thu, em cầm vở ghi chép lên, ra đứng ở hàng ghế cuối nghe giảng! Tự kiểm điểm lại bản thân đi! Nếu như ở phía sau lớp có gì thu hút em đến vậy, thì cứ một mình mà ngắm cho đã mắt, đừng quay đầu làm ảnh hưởng đến các bạn khác.”
“……”
Không còn cách nào khác, Ân Tư Thu đành cầm vở, từng bước chậm rãi đi về cuối lớp.
Cô đứng trước bảng đen phía sau.
Tóc đuôi ngựa cao buộc gọn gàng, làm lộ ra chiếc cổ thon dài.
Thêm vào đó là dáng đứng thẳng tắp, cử chỉ hơi rụt rè, trông cô vô cùng ngoan ngoãn.
Giáo viên nhìn cô một cái, cuối cùng cũng hài lòng.
Không lâu sau, bầu không khí trong lớp lại quay về trạng thái tĩnh lặng, đều đặn như thường ngày.
Từng từ vựng, ngữ pháp tiếng Anh lướt qua tai, như những viên sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ—gợn lên vài vòng sóng, rồi nhanh chóng biến mất.
Ân Tư Thu lại một lần nữa mất tập trung, ánh mắt dừng lại ở góc cuối lớp, nơi có Thẩm Phong.
Bởi vì bị phạt đứng, cô đã đến rất gần vị trí ấy.
Không cần phải xoay đầu, không cần phải dè dặt nữa.
Chỉ cần nghiêng người một chút thôi—
Khoảng cách giữa họ, chỉ còn lại hai bước chân.
Nhưng có vẻ như, suốt cuộc đời này, cô mãi mãi không thể vượt qua được hai bước chân ấy.
Mười bảy tuổi.
Đây đã là năm thứ tư cô thích Thẩm Phong.
Giữa hai người, tồn tại một bức tường vô hình.
Dài đằng đẵng, vững chãi kiên cố, chặt chẽ đến mức gần như khiến người ta tuyệt vọng.
*
Năm lớp 8, bà của Ân Tư Thu qua đời.
Cô buộc phải rời khỏi thị trấn, cùng bố mẹ chuyển đến Hải Thành sinh sống.
Đây là lần đầu tiên cô đến một thành phố lớn.
Những tòa nhà cao tầng san sát, dòng xe cộ nối đuôi nhau không dứt. Mọi thứ trước mắt đều giống như trong phim truyền hình, choáng ngợp đến mức khiến người ta hoa mắt. Cô thấy vô cùng mới mẻ.
Nhưng niềm háo hức chưa kéo dài được bao lâu, bố Ân đã nhanh chóng làm xong thủ tục chuyển trường cho cô, chuyển cô vào học tại trường thực nghiệm Hải Thành.
Hộ khẩu của Ân Tư Thu vẫn ở trấn Bạch Thuật, nên theo quy định thi cử, cô không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba tại Hải Thành.
Trường thực nghiệm Hải Thành là một trường tư thục, có hệ thống giáo dục từ tiểu học đến trung học phổ thông. Chỉ cần đóng đủ phí nhập học, học sinh từ nơi khác có thể theo học liên tục mà không cần tham gia kỳ thi chuyển cấp tại địa phương.
Bố mẹ Ân đều là những người lao động bình thường ở Hải Thành, kinh tế gia đình không quá dư dả. Nhưng vì con gái duy nhất, họ vẫn quyết định dốc hết khoản tiền tiết kiệm trong nhiều năm để cho cô đi học.
Nhịp học ở Hải Thành hoàn toàn khác so với thị trấn nhỏ. Khi còn học ở trấn Bạch Thuật, Ân Tư Thu có thể miễn cưỡng xem như một học sinh giỏi. Nhưng khi chuyển đến đây, trở thành học sinh chuyển trường giữa chừng, cô hoàn toàn không theo kịp chương trình giảng dạy.
Cô học khá môn Ngữ văn, Toán cũng có thể cố gắng bù lại, nhưng môn Tiếng Anh thì kém xa so với bạn bè cùng lớp.
Dù sao thì, chất lượng giảng dạy ở thị trấn nhỏ không thể so với thành phố lớn. Giáo viên ở đó cũng không chú trọng vào kỹ năng nghe nói, phần lớn chỉ dạy về ngữ pháp và đọc hiểu.
Lần đầu tiên bị gọi đứng lên đọc bài Tiếng Anh, Ân Tư Thu vừa mở miệng đã lộ rõ sự lúng túng. Xung quanh vang lên vài tiếng cười khe khẽ. Không hẳn là có ác ý, nhưng vẫn khiến người ta ngượng ngùng.
Hai gò má cô nóng bừng. Cúi gằm mặt xuống, chỉ muốn đào một cái lỗ chui vào, làm một con đà điểu vùi đầu trong cát.
Lúc này, các bạn trong lớp đều đã học chung hơn hai năm, mỗi người đều có nhóm bạn riêng của mình. Không ai dễ dàng tiếp nhận một thành viên mới đến từ nơi xa lạ.
Vài tuần trôi qua, Ân Tư Thu vẫn một mình lẻ loi. Bố mẹ bận rộn công việc, bạn bè trong lớp không có, cô càng ngày càng cảm thấy bản thân lạc lõng giữa thành phố này.
Cả người dần trở nên trầm lặng, u ám hẳn đi.
Cô nhớ bà nội.
Cũng nhớ những người bạn ở trấn Bạch Thuật.
…
Bước ngoặt xảy ra sau kỳ thi giữa kỳ.
Lớp bắt đầu đổi chỗ ngồi.
Giáo viên chủ nhiệm khá thoải mái và dân chủ, cho phép học sinh tự do chọn bạn cùng bàn theo cặp.
Ân Tư Thu không có bạn, chỉ có thể xách cặp đứng ở cuối lớp, lặng lẽ nhìn khung cảnh náo nhiệt này.
Sĩ số lớp là số chẵn.
Cuối cùng, chắc chắn sẽ có một chỗ trống dành cho cô, phải không?
Cô tự an ủi mình trong vô vọng.
Quả nhiên, khi tất cả mọi người đã ổn định chỗ ngồi, chỉ còn lại duy nhất một chỗ trống.
Nằm ở hàng ghế cuối, ngay cạnh cửa sổ.
Mọi người đều đã ngồi xuống.
Chỉ có chỗ đó, không ai đến ngồi.
Ân Tư Thu do dự vài giây, chần chừ bước về phía chỗ trống ấy.
Cô biết người ngồi bên cạnh là ai.
Thẩm Phong.
Giống như cô, cậu ấy cũng là một người gần như vô hình trong lớp.
Nhưng giống mà cũng không giống.
Cô là không nơi nương tựa.
Còn Thẩm Phong, là tự tách mình ra khỏi đám đông.
Chỉ trong vài tuần học chung, Ân Tư Thu đã biết được vài điều về cậu.
Thẩm Phong luôn đứng nhất toàn khối, lại sở hữu một ngoại hình xuất chúng, phong thái xuất trần. Cậu được mệnh danh là “nam thần” của trường thực nghiệm Hải Thành, từ cấp tiểu học đến trung học, chưa từng có đối thủ.
Thậm chí, có những nữ sinh lớp khác thường xuyên lén đến cửa lớp họ để ngắm cậu. Có người còn mang đồ ăn vặt đến, đặt lên bàn cậu như một món quà.
Nhưng Thẩm Phong chưa bao giờ nhận. Cậu luôn tiện tay ném thẳng vào thùng rác.
Theo quan sát của Ân Tư Thu, cậu dường như không biết nói chuyện. Không bao giờ giao tiếp với bạn cùng lớp hay giáo viên. Lúc nào cũng chỉ ngồi yên tại chỗ, đọc sách nhàn tản hoặc nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Một chàng trai đẹp đến mức đó, mà lại như một người câm.
Thật sự khiến người ta tiếc nuối.
Cuối cùng, Ân Tư Thu dừng bước.
Cô lấy hết can đảm, kéo chiếc ghế trống bên cạnh Thẩm Phong ra.
Cắn nhẹ môi, cô hướng về phía gáy cậu, khẽ hỏi:
“Ừm…tớ có thể ngồi đây không? Xin lỗi đã làm phiền cậu, nhưng tớ không còn chỗ nào khác để ngồi nữa…”
Thẩm Phong vẫn quay mặt ra cửa sổ, gục đầu xuống bàn, bất động.
Không có chút phản ứng nào.
“…”
Ngay khi Ân Tư Thu bắt đầu cảm thấy lúng túng, cậu đột nhiên giơ tay, khẽ gõ nhẹ ngón trỏ xuống mặt bàn.
Ân Tư Thu sững người.
Nghĩa là…đồng ý sao?
Bất kể cậu có ý đó hay không, cô lập tức ôm cặp ngồi xuống, không quên nhỏ giọng cảm ơn:
“Cảm ơn cậu!”
Dứt khoát, dập tắt mọi do dự.
Thế là, hai người chính thức trở thành bạn cùng bàn.
Một nam thần lạnh lùng, ít nói.
Một nữ sinh chuyển trường không có bạn bè.
Sự kết hợp kỳ lạ này kéo dài từ năm lớp Tám cho đến khi họ tốt nghiệp lớp Chín. Mãi đến khi toàn khối được xáo trộn lại lớp, mối quan hệ bạn cùng bàn của họ mới chính thức kết thúc.
Với Ân Tư Thu, thích Thẩm Phong dường như là một điều vô cùng dễ dàng.
Không cần bất kỳ nỗ lực hay toan tính nào.
Nó đến một cách tự nhiên, nhẹ nhàng như hơi thở.
Chỉ một cái gõ tay lên mặt bàn của cậu, đã cứu vớt lòng tự trọng mong manh của một cô gái nhỏ bé.
Cậu không bao giờ cười nhạo khi cô phát âm tiếng Anh vụng về. Cũng không bao giờ lén lút gọi cô là “đứa con gái nhà quê” sau lưng.
Những bài kiểm tra điểm tuyệt đối của cậu, những trang ghi chép cẩn thận, cậu chưa từng tiếc rẻ khi để cô mượn tham khảo.
Hay chỉ đơn giản là dáng vẻ cậu khi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt. Bình lặng và xa cách.
Đáp ứng mọi hình dung của cô về một chàng trai hoàn hảo trong mộng. Tất cả những điều ấy, từng chút từng chút một, đủ để cô đắm chìm.
Nhưng giữa họ, luôn có một khoảng cách mênh mông như trời và đất.
Thành tích, ngoại hình, gia cảnh.
Mọi thứ đều khác biệt như hai thế giới.
Và cả trái tim lạnh lẽo, kiên cố như bức tường thành của Thẩm Phong.
Hơn một năm làm bạn cùng bàn, Ân Tư Thu đã nói không biết bao nhiêu câu “cảm ơn” với Thẩm Phong. Nhưng thực chất, mỗi một câu “cảm ơn” ấy, đều ẩn chứa một tấm lòng thầm mến không thể thổ lộ.
Cô cẩn thận cất giữ từng chút từng chút một.
Sau đó, chôn thật sâu vào đáy lòng.
Thẩm Phong là giấc mơ của Ân Tư Thu. Là đóa hồng cuối cùng nở rộ trong những năm tháng cô đơn, hoang hoải của tuổi thanh xuân.
Cậu đã cứu rỗi cô.
Nhưng cô lại không thể ngăn bản thân mình khỏi những mơ tưởng viển vông.
Thế nên…
Chuyện này, không thể để ai biết.
*
“Rengggg——”
Không biết từ lúc nào, chuông hết tiết vang lên.
Giáo viên tiếng Anh gấp đề kiểm tra lại, chỉ thị lớp trưởng lên văn phòng lấy bài tập về nhà.
Cuối cùng, tuyên bố tan học.
Lớp học lập tức ồn ào hẳn lên.
Năm học lớp Mười Hai chỉ mới bắt đầu được ít lâu. Dư âm kỳ nghỉ hè vẫn còn.
Dù bố mẹ và giáo viên đã liên tục nhắc nhở về kỳ thi đại học sắp tới, nhưng suy cho cùng, các bạn học vẫn chỉ là những thiếu niên vừa chạm ngưỡng trưởng thành.
Dưới áp lực của kỳ thi, họ vẫn luôn tìm mọi cơ hội nhỏ nhoi để đùa giỡn, thư giãn. Dù chỉ là trong vài phút giải lao ngắn ngủi giữa các tiết học.
Đinh Tình đứng dậy, tung tăng chạy về phía Ân Tư Thu.
“Thu Thu!”
Ân Tư Thu vẫn đang mơ màng, bị cô ấy làm giật mình. Trong khoảnh khắc, cô hơi hoảng hốt. Ngón tay vô thức siết chặt quyển sổ ghi chép, khẽ mấp máy môi, đáp: “…Ừm.”
Đinh Tình chớp mắt đầy nghi hoặc, không hiểu gì, liền buột miệng hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế? Đứng ngây ra cả buổi trời.”
Ân Tư Thu lắc đầu: “Không…không có gì.”
Đinh Tình vốn tính vô tư, chẳng để tâm chuyện nhỏ nhặt, cũng không truy hỏi tới cùng.
Cô “ồ” một tiếng, lắc lắc bình nước trong tay, hỏi: “Đi lấy nước không?”
Ân Tư Thu đáp: “Được.”
“Tớ chờ cậu ở cửa sau nha.”
Nói xong, cô nhảy chân sáo đi mất.
Ân Tư Thu trở về chỗ ngồi, đặt sổ ghi chép tiếng Anh vào ngăn bàn, rồi lấy bình nước trống từ trong cặp ra. Ở ngăn bên, vẫn còn hai thanh kẹo Mentos vị nho.
Hôm qua cô đã để vào đó, vẫn chưa bóc.
Cô nghĩ một chút, lấy một hộp ra, nắm gọn trong lòng bàn tay.
Lúc đi ngang qua cuối lớp.
Bước chân Ân Tư Thu thoáng khựng lại trước bàn của Thẩm Phong.
“Cạch.”
Cả thanh kẹo Mentos chạm nhẹ xuống mặt bàn. Phát ra một tiếng động rất khẽ.
Giọng Ân Tư Thu lơ lửng, dường như mang theo chút run rẩy vô thức.
Cô nói nhỏ: “Thẩm Phong, hôm đó…cảm ơn cậu nhé.”
“…”
Không có hồi đáp.
Thẩm Phong không biết nói chuyện.
Nhưng không sao cả, cậu sẽ không vứt kẹo của cô đi.
Ân Tư Thu chắc chắn điều đó.
Bởi vì, trong suốt hơn bốn năm quen biết, đây là điều duy nhất giữa họ có thể gọi là “ăn ý”.
~~~
Lời tác giả:
Mở truyện rồi!
Truyện tình đơn phương thời học sinh, không dài, khoảng mười mấy vạn chữ thôi.
Nam chính không phải là người câm, về sau sẽ nói chuyện (không thể spoil), tổng thể là theo hướng cứu rỗi.