Đinh Tình đứng đợi ngoài hành lang.

Ân Tư Thu vội vàng bước nhanh về phía cô.

Bước chân cô sải rộng, đuôi ngựa buộc sau đầu đung đưa theo nhịp, phảng phất chút nắng thu dịu dàng, nhẹ bẫng như tơ.

Thẩm Phong lặng lẽ thu lại ánh mắt.

Chờ đến khi Ân Tư Thu đứng trước mặt mình, Đinh Tình mới liếc nhìn về phía cửa sau lớp học, hạ giọng hỏi đầy thần bí: “Thu Thu, vừa nãy cậu nói gì với Thẩm Phong thế?”

Đinh Tình không phải là học sinh chuyển tiếp từ cấp hai mà vào trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành sau kì thi lên cấp ba.

Thành ra, cô không biết nhiều về những chuyện giữa Thẩm Phong và Ân Tư Thu trước đây.

Ân Tư Thu lắc đầu, nhẹ giọng giải thích:

“Bữa trước tớ quên mang báo tiếng Anh, sau đó hỏi Thẩm Phong mượn để đi photo lại. Vậy nên vừa rồi tớ chỉ cảm ơn cậu ấy thôi.”

Chuyện hôm đó là tình cờ.

Khai giảng, kỳ thi đánh giá năng lực đầu tiên của lớp 12, Ân Tư Thu thi trượt thảm hại. Cuối tuần, giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho bố mẹ cô, trình bày tình hình chi tiết.

Bố mẹ Ân Tư Thu bận rộn với công việc, vì mưu sinh mà ngày ngày vất vả bôn ba khắp Hải Thành, không có thời gian trách mắng cô, chỉ dặn tự suy ngẫm lại.

Cô tâm trạng bức bối, cảm thấy mơ hồ và hoang mang về tương lai. Thậm chí, cô còn quên luôn việc nhét bài tập cuối tuần vào cặp sách.

Sáng thứ Hai đến trường, cô mới sực nhớ ra.

Ân Tư Thu vốn luôn đi học rất sớm, nhưng nếu giờ quay về nhà lấy thì rõ ràng không kịp nữa.

Lúc ấy, trong lớp vẫn còn vắng vẻ.

Một thiếu niên tuấn tú ngồi một mình ở hàng ghế cuối, tay cầm một quyển tiểu thuyết, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng ánh mắt lại dõi về phía ngoài cửa sổ xa xăm.

Bất chợt.

Trong đầu Ân Tư Thu lóe lên một suy nghĩ.

Nếu hỏi Thẩm Phong mượn một chút…che phần đáp án lại, mang đến văn phòng giáo viên photo một bản rồi làm lại, chẳng phải là được rồi sao?

Dù gì, hồi cấp hai hai người từng là bạn cùng bàn, cô cũng từng mượn bài tập của cậu ấy.

Ân Tư Thu chớp chớp mắt.

Có điều, một khi ý nghĩ này xuất hiện, trọng tâm dường như đã chuyển từ “photo báo tiếng Anh để làm bài” thành “mượn báo tiếng Anh của Thẩm Phong”.

Trên đời này, bất cứ chuyện gì chỉ cần gắn với cái tên “Thẩm Phong”, đối với cô, đều trở thành chuyện quan trọng nhất.

Ân Tư Thu hít sâu một hơi, xoay người lại.

Cô lấy hết dũng khí, đi về phía bàn cuối lớp.

Khoảng cách ngày càng gần.

Cô chậm rãi bước đến, nheo mắt nhìn quyển sách trên tay Thẩm Phong.

Bìa vàng, trên bìa có in hình một nhà thờ. Bên cạnh là chữ “Rome” lớn và một dòng chữ nhỏ hơn được xếp theo chiều dọc: “Sự thịnh suy của một thành phố lịch sử”.

Hải Thành áp dụng mô hình thi đại học 3+1, ba môn chính cùng một môn tự chọn, trong đó toán chia thành hai hệ khoa học tự nhiên và khoa học xã hội. Để tiết kiệm thời gian ôn luyện, trường Thực Nghiệm Hải Thành đã phân ban từ lớp 11.

Ngoại trừ một số học sinh đã xác định du học được xếp vào lớp quốc tế, những học sinh còn lại sẽ tùy theo lựa chọn của mình mà vào các lớp Vật lý, Hóa học, Sinh học hoặc Chính trị, Lịch sử, Địa lý. Mỗi môn lại chia thành ba lớp.

Thẩm Phong và Ân Tư Thu đều ở lớp Hóa A.

Rõ ràng, nội dung thi của lớp Hóa học không liên quan gì đến lịch sử thịnh suy của Rome.

Nhưng đối với Thẩm Phong mà nói, đọc một ít sách ngoại khóa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vị trí nhất khối vững chắc của cậu ấy.

Nếu không phải vì không thể nói chuyện, có lẽ cậu đã sớm chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh thẳng của Thanh Hoa hoặc Bắc Đại vào học kỳ sau rồi.

Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy tiếc nuối.

Từ năm 14 tuổi, Ân Tư Thu đã luôn hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Thẩm Phong lớn đến nhường nào.

Khoảng cách ấy không phải cứ dốc hết sức mình, chọn khối tự nhiên dù không giỏi, chọn lớp Hóa để được vào lớp A, cố gắng đến gần cậu ấy một chút, là có thể thu hẹp được.

Có những người, sinh ra đã định sẵn chỉ có thể ngước nhìn.

Có lẽ do Ân Tư Thu dừng lại quá lâu, Thẩm Phong dường như cảm nhận được điều gì, hơi nghiêng đầu, thu lại ánh nhìn nơi cửa sổ, đặt lên người cô.

Ánh mắt cậu trong trẻo, nhạt nhòa.

Tựa hồ chẳng chứa bất cứ cảm xúc nào.

Ân Tư Thu lập tức cúi đầu, hai gò má nóng bừng.

Sợ cậu nghi ngờ, cô hít sâu một hơi nữa, siết chặt tay, bước nhanh đến trước bàn cậu. Rồi khẽ cất giọng:

“Thẩm Phong, tớ…quên mang báo tiếng Anh rồi, cậu có thể cho tớ mượn để đi photo một bản không?”

Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ tự học buổi sáng.

Vẫn kịp làm bài.

Thẩm Phong gần như không hề chần chừ, lặng lẽ lật úp cuốn Rome xuống bàn. Sau đó, cậu rút tờ báo tiếng Anh từ dưới mặt bàn ra, đặt trước mặt Ân Tư Thu.

Tờ báo tiếng Anh được gấp lại bằng cỡ một quyển bài tập, mặt trước là một bài đọc hoàn chỉnh.

Học bá có lẽ không cần ghi chú, trong bài viết không có lấy một nét gạch chân nào, trống trơn sạch sẽ.

Chỉ có duy nhất hai chữ “Thẩm Phong” viết ở góc trên của tờ báo.

Chữ của Thẩm Phong rất đẹp, không phải kiểu ngay ngắn thanh tú như của con gái mà thiên về hành khải hơi nguệch ngoạc, trông sắc bén mà mạnh mẽ, từng nét bút đều dứt khoát, xuyên thấu cả trang giấy.

Tựa như một lưỡi dao sắc bén, xé gió lao đến.

Không hề giống chút nào với tính cách “im lặng” của cậu.

Ân Tư Thu đã thấy chữ cậu nhiều lần rồi. Nhưng mỗi lần nhìn lại, tim vẫn cứ đập rộn ràng.

Dù sao thì, trong mắt cô, cậu không có điểm nào là không tốt, như thể cả người đều là một cái bẫy, khiến cô cam tâm tình nguyện sa vào.

Dẫu vậy, cô kiểm soát bản thân rất tốt, chưa từng để lộ dấu vết nào trước mặt cậu.

Không nghĩ nhiều nữa, Ân Tư Thu cầm tờ báo tiếng Anh lên, cẩn thận mở miệng cảm ơn:

“Cảm ơn cậu. À…lát nữa tớ photo xong tiện thể nộp giúp cậu luôn nhé.”

Cô dừng lại một chút, thò tay vào túi sờ soạng.

Không tìm thấy thanh kẹo.

Ân Tư Thu rất thích kẹo Mentos vị nho, thường xuyên mang theo bên người, thỉnh thoảng sẽ lén bỏ một viên vào miệng lúc thầy cô không để ý.

Vị ngọt nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng khiến tâm trạng tự nhiên trở nên tốt hơn.

Lúc còn ngồi cùng bàn ở cấp hai, cô cũng từng chia sẻ kẹo với Thẩm Phong.

Nếu đưa thẳng một viên cho cậu, cậu nhất định sẽ không xòe tay ra nhận.

Nhưng nếu đặt nguyên cả thanh kẹo lên bàn cậu, cậu sẽ không từ chối.

Tiếc là hôm đó vì lo nghĩ về bài kiểm tra xếp lớp mà cô hơi lơ đãng, cũng chẳng có tâm trạng mang kẹo theo.

Đành phải cắn môi, do dự một lúc lâu rồi mới lên tiếng:

“Để lần sau tớ mời cậu kẹo nhé.”

Đó cũng là lý do hôm nay cô mới nhắc đến chuyện này.

Ân Tư Thu không kể chi tiết với Đinh Tình, chỉ nói sơ qua vài câu.

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đi đến phòng nước.

Trường thực nghiệm Hải Thành là trường tư thục, cơ sở vật chất đầy đủ. Trong mỗi tòa nhà dạy học, cứ cách hai tầng sẽ có một phòng nước rộng, cung cấp nước tinh lọc tiêu chuẩn. Bên trong có 20 vòi nước nóng lạnh, bình thường không cần xếp hàng, đảm bảo học sinh có nước uống bất cứ lúc nào.

Lên lớp 12, hành lang và lớp học khu cấp ba đều lắp camera giám sát. 

Dù có tin đồn rằng ngoài giờ thi thì không mở camera, nhưng áp lực giám sát vẫn đủ lớn để khiến học sinh lo lắng, không dám làm bậy.

Thế nên, phòng nước trở thành nơi tụ tập chơi điện thoại và tám chuyện trong giờ ra chơi. Lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.

Ân Tư Thu và Đinh Tình sóng vai đi vào phòng nước.

Tiếng ồn ào vang vọng bên tai cô, có cả giọng nam lẫn nữ.

Có lẽ bị bầu không khí này tác động, Đinh Tình bỗng nảy ra một ý nghĩ, ghé sát lại thì thầm với Ân Tư Thu:

“Tớ từng nghe người ta nói, trước đây Thẩm Phong vẫn nói chuyện đấy, không phải là người câm đâu.”

“…”

Ân Tư Thu hơi sững sờ.

Đinh Tình không để ý thấy sự khác thường của cô, tiếp tục nói:

“Hình như là từ đầu năm lớp 8 thì phải? Cậu ấy không nói nữa từ lúc đó. Thu Thu, cậu với cậu ấy học chung lớp cấp hai mà, mình thấy hai người cũng khá thân, cậu có biết chuyện này không?”

Ân Tư Thu lắc đầu, cụp mắt, vặn chặt nắp bình nước, đáp thật lòng:

“Tớ chuyển vào Hải Thành từ giữa lớp 8, không rõ lắm.”

Đinh Tình bĩu môi, giả vờ thở dài một hơi.

“Đáng tiếc ghê, Thẩm Phong đẹp trai quá trời. Cậu không biết đâu, lúc vào lớp sau khi chia ban hồi năm lớp 11, tớ suýt bị nhan sắc của cậu ấy làm cho lóa mắt! Sau mới biết cậu ấy không nói chuyện, nhìn lại thì cảm thấy hơi âm trầm…Thu Thu, mỗi lần cậu nói chuyện với Thẩm Phong, tớ đều muốn thả tim cho cậu đó! Cậu ấy trông có vẻ khó gần lắm! Sao nhỉ… cứ như mấy nam chính kiểu ‘bệnh kiều băng sơn’ trong tiểu thuyết ngôn tình ấy, lạnh lùng u ám, không vừa ý là phóng khí lạnh đâm chết người vậy, khó mà tiếp cận được…”

Lạnh lùng u ám?

Có sao?

Ân Tư Thu hoàn toàn không cảm thấy vậy.

Đinh Tình: “Thật mà, chị em à, cậu là đỉnh nhất lớp mình luôn! Cậu không biết có bao nhiêu nữ sinh trong trường thích cậu ấy đâu! Nhưng mấy năm rồi mà chẳng ai dám bắt chuyện…”

Vừa nói, hai người vừa ra khỏi phòng nước, trở về hành lang.

Lớp học đã ngay trước mắt.

Bước chân Ân Tư Thu khựng lại một chút, ngón tay vô thức siết chặt bình nước.

Giọng cô có chút bâng quơ, như thể ẩn giấu điều gì đó.

“Cậu nghe ai nói thế?”

Đinh Tình hất cằm về phía sau: “Nghe lỏm được lúc lấy nước thôi.”

“…”

Vậy tính ra, cô đã là người may mắn rồi nhỉ?

Ít nhất, vì từng bị cô lập ở cấp hai, mà có cơ hội được ngồi cùng bàn với Thẩm Phong, được nói chuyện với cậu và nhận được chút hồi đáp.

Ân Tư Thu cong cong mày, khoé môi nhẹ nhàng hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ.

*

Học kỳ một lớp 12, tiến độ giảng dạy của lớp Hóa A rất nhanh, nội dung mới đã dạy xong, bắt đầu vào vòng ôn tập đầu tiên.

Giáo viên dạy Hóa cũng là giáo viên chủ nhiệm của họ, họ Bàng, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc buộc gọn gàng sau gáy, đeo cặp kính dày cộp như đáy chai, trông rất nghiêm khắc.

Học sinh lớp A đặt cho cô ấy một biệt danh: “Gió bên tai”.

Mỗi sáng, “Gió bên tai” sẽ đúng giờ đúng phút bước vào lớp, tận dụng thời gian tự học buổi sáng để bắt họ chép phương trình hóa học.

“Nào, phát giấy chép, chuẩn bị chép ngay. Đừng có rên rỉ than thở! Nhìn bộ dạng lờ đờ của các em xem! Có còn giống học sinh lớp 12 sắp thi đại học không hả? Tinh thần là nền tảng của ôn thi đại học, lời cô nói lại bị coi như gió thoảng bên tai đúng không?…”

“Cười gì mà cười? Có gì đáng cười? Từ nay trở đi, mỗi sáng đều chép phương trình, ai chép kém thì đừng có bảo là không biết! Đây là kiến thức cơ bản, phải khắc sâu vào đầu, rõ chưa?”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, cô Bàng cuối cùng cũng hài lòng.

Cô xoay người, viết lên bảng hai chữ cái to đùng:

——Fe.

“Nào, công thức ion. Các em vẫn nhớ chứ?”

Với những nội dung có thể học thuộc lòng, trừ tiếng Anh ra, Âm Tư Thu vẫn có thể xoay xở ổn.

Đôi lúc, cô không khỏi thấy may mắn.

May mà…

May mà Thẩm Phong chọn Hóa học.

Nếu cậu ấy chọn Vật lý, vậy thì cô chỉ có nước bó tay chịu chết.

Âm Tư Thu tự giễu cười khẽ, rồi tập trung lại, đặt bút xuống giấy, nhanh chóng viết dòng công thức ion đầu tiên.

Rất nhanh, cô đặt bút xuống.

“Thời gian gần hết rồi, nào, truyền bài kiểm tra từ dưới lên.”

Cô Bàng đợi học sinh nộp bài xong, tiện tay xáo trộn thứ tự, rồi phát lại ngẫu nhiên từng hàng.

Vừa phát vừa giải thích: “Bây giờ các em đã lên lớp 12, thời gian của cô cũng eo hẹp hơn, không thể kiểm tra từng người được nữa. Bài nào phát xuống, các em cứ cầm một tờ, lát nữa theo cô cùng ôn lại, sau đó chấm điểm bài của bạn đó. Nếu đúng thì đánh dấu, nếu sai thì ghi đáp án đúng vào…”

“Lưu ý nhé! Nếu ai giúp sửa đáp án để qua mắt cô, thì không phải là giúp, mà là hại bạn mình! Đến lúc thi đại học, xem có giám khảo nào tốt bụng sửa bài giúp các em không…”

“Vì vậy, chấm xong nhớ viết tên mình vào! Để bạn ấy biết ai là người muốn ‘hại chết’ mình. Sau này có oán thì tìm đúng người mà báo.”

Buổi tự học sáng cứ thế trôi qua trong tiếng viết bài và chấm bài.

Đại diện môn Hóa thu lại tất cả bài đã được chấm, rồi phát trả lại từng tờ.

Tiếng nhạc du dương vang lên từ loa phát thanh.

Đến giờ tập thể dục buổi sáng.

Đúng lúc này, Ân Tư Thu cũng nhận lại bài của mình.

Khoảnh khắc đó.

Cô không tự chủ mà mở to mắt.

Chỉ sai duy nhất một công thức.

Người chấm đã dùng bút đỏ viết đáp án đúng cho cô.

Nét chữ quen thuộc, ngay ngắn, không mang chút hờ hững xa cách nào.

Cuối bài kiểm tra, vẫn là cái tên quen thuộc ấy.

“Thẩm Phong”.

“Thu Thu? Đến giờ tập thể dục rồi, sao còn chưa đi?”

Phía trước, Đinh Tình lớn tiếng gọi cô.

“…Tớ ra ngay!”

Ân Tư Thu đáp lời.

Cô cúi đầu xuống, cẩn thận kẹp tờ bài kiểm tra vào trong sách, như thể một món bảo vật vô giá.

Cô nghĩ, cô thật sự thích, rất rất thích Thẩm Phong.

Thích đến mức…chỉ một tờ giấy có tên cậu, cũng trở nên quý giá vô cùng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play