Một đám thanh niên nhuộm tóc vàng vây quanh một nữ sinh. Nữ chính là Sở Duyệt, còn nam… Cầm đầu là một kẻ nhuộm cả đầu xanh lòe loẹt, trên quần áo dày đặc những chiếc đinh tán trang trí.
Gã như thường lệ vươn tay định chạm vào Sở Duyệt, nhưng cô lập tức hất ra.
“Chúng ta đã chia tay rồi, làm ơn đừng đến quấy rầy tôi nữa!”
Sở Duyệt tức giận. Cô không hiểu nổi tại sao Chu Cập lại ngang nhiên xông vào trường tìm mình như vậy. Ngay trước phòng bảo vệ, cô đã nói rõ ràng rồi thế nhưng gã cứ giả vờ như không hiểu, một hai phải bám lấy cô.
Lúc này, gã lại tỏ vẻ “chân thành sâu sắc” mà nói: “Tiểu Duyệt, anh không hiểu tại sao giữa chúng ta lại thành ra như thế này, nhưng anh thật lòng yêu em.”
Sở Duyệt: “Yêu tôi? Vậy tại sao anh lại sai người hãm hại tôi? Còn cả cái chân này, chẳng phải cũng do anh cố ý tìm người lái xe đâm vào sao?”
“Không phải đâu, Duyệt Duyệt! Em nghe ai nói vậy? Sao anh có thể làm tổn thương em được? Có phải em bị ai đó lừa gạt rồi không?”
Gã đã dặn kẻ gây tai nạn phải cẩn thận một chút, vậy mà Sở Duyệt vẫn biết được chuyện này?
【 Không thể nào, thật sự có loại tra nam* nghĩ rằng kế hoạch của mình hoàn hảo đến mức không ai phát hiện sao? Đây vẫn là một xã hội pháp trị đấy nhé, hơn nữa địa vị của Sở Duyệt cũng không hề nhỏ đâu. 】
Trì Dư ngồi hóng chuyện, ăn dưa cực kỳ ngon miệng.
【 Đây đúng là tra nam đỉnh cao. Ăn bám Sở Duyệt, rồi còn sai người lái xe đâm cô ấy, giờ lại còn trơ trẽn đến đây đóng vai người bị hại nữa. 】
【 Đúng là ngược đời! 】
Đám bạn học đứng xem: Đúng là thật.
Nghe đến đó, Sở Duyệt lại càng tức giận. Trước kia, không biết dây thần kinh nào của cô bị chập mạch, nghe Chu Cập kể khổ rằng nhà gã nghèo, cô không đành lòng nên đã cho gã không ít tiền.
Vậy mà bây giờ, Chu Cập lại thản nhiên nói: “Bảo bối, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Sau này anh sẽ thường xuyên đến thăm em. Lần sau anh sẽ mua hoa cho em nhé.”
Dựa vào hiểu biết của gã về Sở Duyệt, cô là người đơn thuần, gã nói gì cũng tin. Chỉ cần gã nhặt bừa một bông hoa ven đường tặng cô, cô cũng sẽ coi nó như báu vật. Đến lúc đó, chắc chắn cô còn ngây thơ mua hàng hiệu tặng lại gã để đáp lễ.
Quả thật là tính toán kỹ lưỡng.
"Anh!" Sở Duyệt hít sâu một hơi, nói lạnh lùng: "Chu Cập, những gì anh cho tôi, tôi có thể trả lại. Còn những gì tôi đã cho anh, tôi cũng có thể lấy lại."
Những thứ cô đã cho Chu Cập, với cô mà nói chẳng đáng là bao. Nhưng nếu đã quyết tâm đòi lại, thì chắc chắn cô sẽ lấy lại được.
【 Ủng hộ! Không hổ là couple mà tôi thích. Dù sao cũng không cần đợi lâu đâu, chẳng bao lâu nữa Chu Cập sẽ đem mấy thứ đó đi cầm cố đánh bạc, rồi còn dính dáng đến một lão đại xã hội đen ở Bắc Miến… 】
【 Khoan đã, lão đại xã hội đen đó là nam, thích đàn ông, đặc biệt đam mê mấy trò giường chiếu nặng đô. Người nào vào phòng hắn thì chẳng mấy ai có thể toàn vẹn bước ra. 】
【 Nghe có vẻ thú vị đấy, để xem hắn chơi trò gì nào… khẩu cầu, song long, tiên… 】
Bạn học: !
Sao tự nhiên chuyển kênh nhanh vậy?
Trì ca, ban ngày ban mặt mà nói mấy chuyện này, chú ý hình tượng chút đi!
【 Quả nhiên lão đại này khẩu vị nặng thật, còn chơi tàn không ít người. Không ai dám dây vào hắn, thế là hắn liền… tóm mấy gã vay nặng lãi chưa trả nổi để chơi. Điều đáng nói là gã này hoạt động ở nước ngoài, nên chẳng ai bắt được. 】
【 Đỉnh thật sự, đúng cốt truyện cầm tù play luôn. 】
【 Theo cốt truyện gốc, sau khi Sở Duyệt gặp chuyện, Chu Cập liền đem mấy món quà đó đi cầm cố đánh bạc, mà lại còn vào sòng bạc của một lão đại xã hội đen. Kết quả, gã bị gài bẫy thua sạch, cuối cùng không có tiền trả nợ nên bị lão đại thu về làm.... Mà nói thật, hình ảnh một kẻ lông bông như Chu Cập bị một đại lão tàn nhẫn cưỡng ép lại có chút... Thú vị. Giả thiết này có vẻ khá hợp. Ác gặp ác, thân xác bị dày vò. 】
Sở Duyệt: "……"
Cô cảm thấy vừa rồi mình nói hơi lớn tiếng, có lẽ nên dịu lại một chút?
Tiếng lòng của Trì Dư bị lộ ra ngoài lâu như vậy, cô cũng nhờ mấy đoạn đối thoại giữa cậu và hệ thống mà biết thêm không ít chuyện.
Bọn họ đang sống trong một thế giới thuộc về một cuốn sách, còn hệ thống và Trì Dư đều là những kẻ đến từ bên ngoài. Những lời họ nói, ngoài các tình tiết quan trọng đã bị che giấu, thì hầu như đều đúng với con người, sự kiện ở thế giới này bao gồm cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Nói cách khác, những gì Trì Dư vừa nói, 99% là sẽ xảy ra.
Vậy nên...
Cả Sở Duyệt lẫn đám bạn học vây xem đều không nhịn được mà quay sang nhìn Chu Cập.
Người bị nhìn chằm chằm bỗng cảm thấy có chút bất an. Sao gã lại có cảm giác trong ánh mắt những người này còn có cả sự đồng cảm vậy...?
"Khụ..." Gã hắng giọng, "Duyệt Duyệt, dù sao chúng ta cũng từng ở bên nhau, có cần phân rõ rạch ròi như vậy không? Lúc anh tặng em hoa hồng, em đâu có như thế này."
Mất đi một nguồn cung cấp tài chính lâu dài như vậy, gã thực sự không dễ tìm được người thay thế.
Sở Duyệt bình thản nói: "Tôi thấy anh nói cũng có lý, vậy cứ xem mấy món đồ đó như phí chia tay đi."
【 Quá trời cú plot twist luôn, có vẻ sắp thành truyện cưỡng đoạt rồi. Đại lão lên ngôi, ép buộc tên du côn lang thang đang nợ nần chồng chất, hung hăng mà áp đảo. Không biết ở đây có ai đủ tiêu chuẩn mười tám centimet, bắp tay trẻ con không nhỉ. 】
Bạn học: Đừng có bắn pháo bậy bạ! Ở đây còn bao nhiêu người đang nhìn kìa!
Bảo vệ cuối cùng cũng tới, quát lớn: "Giải tán hết đi! Người ngoài trường thì mau cút ra ngoài! Còn ai có tiết thì đi học đi!"
【 Xem ra chuyện này coi như kết thúc rồi. Oa, Hứa Nhiễm Nhiễm quả nhiên vẫn luôn ở bên cạnh Sở Duyệt, đúng chuẩn hình mẫu quản gia bách hợp rồi. 】
Hứa Nhiễm Nhiễm, người vốn chỉ đơn thuần đi cùng bạn thân: "……"
Từ xa, Nhan Hy lặng lẽ quan sát Trì Dư. Khi nãy trong lớp Trì Dư đã "nói" loạn rất nhiều thứ, trong đó có một chuyện khiến hắn bất ngờ chuyện liên quan đến chú của chính mình.
Hắn vừa mới gọi điện thoại xác nhận lại một chút, hoàn toàn trùng khớp với những gì Trì Dư đã nói. Nhưng điều khiến hắn bận tâm hơn chính là những suy nghĩ trong lòng Trì Dư…
Theo như hệ thống kia nói, hắn cùng hai nam sinh khác chính là vai chính trong cuốn sách này. Còn Trì Dư, tuy đóng vai một "nhân vật phản diện", nhưng lại là một mắt xích không thể thiếu trong câu chuyện. Nếu hắn gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, thế giới trong cuốn sách này cũng sẽ sụp đổ theo, mà khi đó, tất cả bọn họ đều sẽ biến mất.
Ban đầu, hắn chỉ coi lời đó là bịa đặt, thậm chí còn có ý định tự mình ra tay với Trì Dư để kiểm chứng. Kết quả còn chưa kịp động thủ, trên bầu trời đã xuất hiện những vết nứt.
Hóa ra, thế giới này thật sự không thể thiếu Trì Dư.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra một điều thú vị—không phải ai trong thế giới này cũng có thể nghe được suy nghĩ của Trì Dư. Chỉ có học sinh lớp 11-2 của họ bất cứ ai gặp Trì Dư đều có thể nghe thấy.
Thú vị thật.
Tiết tự học buổi tối.
【 Tiết tự học buổi tối chán quá, bài tập cũng nhạt nhẽo. 】
Bạn học: Đồng ý.
【 Ồ? Sao Chu Cập lại đi đánh bạc sớm vậy? Trò hay sắp bắt đầu rồi. 】
Sở Duyệt, người vừa mới đưa thêm cho Chu Cập một ít tiền, im lặng không nói gì, nhưng tâm trạng lại vui vẻ viết bài tập hôm nay.
Buổi chiều tan học, Sở Duyệt gọi điện liên hệ với người nhà, tìm ra được sòng bạc ngầm mà Trì Dư đã nhắc đến. Sau đó, cô cố ý để lộ thông tin này cho Chu Cập biết.
Hắn vốn đã có thói quen cờ bạc, lần này chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội.
【 Ôi trời, đêm nay bay thẳng sang Bắc Miến, đầy đủ combo khẩu cầu, roi da, nến nóng. Đúng là khẩu vị của đại lão không giống người thường. 】
【 Ủa? Sao mô tả lại chi tiết thế này? 】
【 Hắn mạnh mẽ bẻ cong chân đối phương, sau đó với tốc độ sét đánh không kịp che tai mà tiến vào… Xét duyệt: Hừ! Cậu tưởng tôi ăn chay chắc! Nội dùng nhạy cảm lại ngay! Phần mềm kiểm duyệt mới lên sóng! 】
Tĩnh lặng.
Vẫn là tĩnh lặng.
[ Như thế nào ngay cả tiếng viết chữ cũng không có? Nghe nói nếu một nhóm người cùng lúc rơi vào trạng thái im lặng kỳ quái, có thể là đã chọc phải thứ gì đó. Chẳng lẽ lớp chúng ta gặp ma rồi?]
Bạn học: Ngươi làm trò như vậy trước mặt bao nhiêu người, ai còn có tâm trí làm bài tập nữa?
Bạn học: Hơn nữa, mức độ còn… còn phóng túng như vậy!
“Xin lỗi các em, hôm nay cô có việc nên đến muộn.”
Giáo viên toán Hà Tâm tiện tay đặt túi xách lên bàn. Đó vốn chỉ là một động tác rất bình thường, nhưng trong lớp học lại vang lên từng đợt ho khan đầy mất tự nhiên.
"Khụ..."
"Không muộn... Rất đúng lúc ạ..."
Mải nghe Trì Dư tám chuyện bát quái, suýt nữa quên mất hôm nay là tiết tự học môn Toán buổi tối.
Hà Tâm cười thoải mái, "Hôm nay còn có học sinh mới, vừa hay có buổi chiếu phim chào đón. Cô đã hứa với các em rồi, nào, muốn xem phim gì đây?"
[ Khẳng định là hoa bách hợp sắp sửa nở rộ, nhưng một đóa lại sớm rời đi. Số mệnh của giáo viên toán, tại sao cứ cố tình bỏ lỡ cơ hội chứ? CP không thể thành đôi chính là nỗi đau của tui! ]
Hệ thống: [ Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Hiện tại chẳng phải cũng rất tốt sao? Hà Tâm là giáo viên hiền hòa nhất trong trường, còn cho các ngươi xem phim nữa, như vậy không vui à? ]
Nhưng hai người họ thật sự rất hợp nhau!
[ Cô Hà tuy là giáo viên toán học, nhưng không giống những thầy cô dạy công thức khô khan, cứng nhắc, mà lại vô cùng thú vị. Còn cô Phong Hoa Tuyết, giáo viên ngữ văn, thì lại ít khi cười nói. Hai người hoàn toàn trái ngược nhau, chẳng lẽ không phải là trời sinh một cặp sao? Quan trọng nhất là, họ còn là bạn học đại học! Một người học chuyên ngành, một người ở chung ký túc xá, tốt nghiệp lại cùng đỗ vào một cơ sở giáo dục. Nếu đây không phải duyên phận, thì là gì chứ?]
Bạn học: Nghe cậu nói vậy… hình như cũng có lý đấy.
Ngữ văn và toán học vốn không tách biệt, chìa khóa để hiểu môn này cũng chính là chìa khóa để hiểu môn kia!
Hà Tâm: “Hôm nay các em sao vậy? Ai cũng có vẻ kỳ lạ. Việc học rất quan trọng, nhưng thỉnh thoảng thư giãn cũng cần thiết. Một học kỳ chỉ có một lần thế này thôi, vậy nên cứ thoải mái đi, nhưng đừng để cô Lý biết, nếu không cô ấy lại phê bình mất.”
Sự thật là… hai người họ siêu hợp nhau!
Ngữ văn và toán học mãi đỉnh!
Bạn học: Cũng có lý đấy.
Buổi chiếu phim lần này vốn là phần thưởng cho bài kiểm tra trước đó, Hà Tâm chỉ thực hiện lời hứa với học sinh mà thôi. Nhưng ở Trung học Thế Nam, trường vốn nổi tiếng nghiêm khắc rất hiếm giáo viên nào làm thế. Hà Tâm lại chính là ngoại lệ.
Gần đây có rất nhiều bộ phim mới ra mắt, Hà Tâm tiếp tục áp dụng hình thức bỏ phiếu để lựa chọn. Cuối cùng, bộ phim nhận được nhiều phiếu bầu nhất là Bút Tiên Đại Chiến Sadako và Saeki Kayako Báo Thù.
[ Wow, cái tên phim đậm chất yêu hận tình thù, toàn bộ dàn nhân vật chính đều là nữ, chắc chắn cốt truyện sẽ rất xuất sắc! Nhìn poster mà xem, ba người ba phong cách: một cô nhỏ nhắn đáng yêu, một cô sắc sảo mạnh mẽ, một cô lạnh lùng tóc dài phim này nhất định sẽ rất đẹp!]
Bạn học: Sao tự nhiên có linh cảm không lành nhỉ? Phim kinh dị đáng lẽ phải có bầu không khí u ám, rùng rợn chứ…
Có cần quan tâm đến thuộc tính của nữ quỷ không?
Để tăng thêm không khí rùng rợn, Hà Tâm dứt khoát tắt đèn trong phòng.
[ Nghe nói bộ phim này được một ông chủ mê phim kinh dị đầu tư, mua bản quyền của ba nữ quỷ đình đám, trực tiếp biến thành một bộ crossover kinh điển, được đánh giá là bộ phim kinh dị nhỏ nhưng đầy sức hút. Để xem thử nội dung thế nào nào.]
[Cốt truyện đại khái là: Saeki Kayako muốn thoát khỏi gia đình đầy bi kịch nên đồng ý giúp một cô bé ở tận nơi xa trừ tà. Đúng lúc đó, vong hồn mà cô bé muốn trừ lại chính là Sadako—hồn ma vừa nhảy cầu tự sát tuần trước. Sau đó, cô bé rảnh rỗi lại đi triệu hồi thêm Bút Tiên, và thế là ba người… à không, ba con quỷ cùng nhau chung sống dưới một mái nhà, tạo nên cơn ác mộng kinh hoàng.]
[ Tương tàn tương sát? Sao nhìn kiểu gì cũng thấy các cô ấy rất yêu nhau nhỉ? Có khi nào đây là tình yêu định mệnh không…]
Bạn học: ???
Đây là phim kinh dị mà, ghép cặp với ma quỷ có vẻ không hợp lắm, hơn nữa còn tận ba con...
Đều là kẻ thù không đội trời chung.
[ Bọn họ đúng là quá hợp nhau. Hệ thống, mau đến xem đi, đặt cược ngay cặp này thôi!]