Hệ thống: 【 Khó mà nói, tôi cảm thấy cả hai đều rất xứng đôi, hơn nữa đều là mỹ nhân vừa mạnh mẽ vừa bi thương. Nhưng mà Sadako và Bút Tiên phối hợp với nhau thực sự kinh điển một người tóc đen, áo trắng, sống lâu trong giếng cũ, toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo u ám; một người tóc dài, áo đỏ, yêu dã bá đạo, quả thực như sinh ra để dành cho nhau. 】

Trì Dư nhớ tới tấm poster có hình Bút Tiên mặc hồng y, liền đáp: 【 Cậu nói vậy cũng có lý thật, Bút Tiên đúng là khí thế quá mạnh, quả thực là một "Tomboy ngầu đét". Nhưng biết đâu Sadako lại là kiểu ngược lại bề ngoài lúc nào cũng điềm tĩnh, thế mà khi hành động lại có thể đè ép một kẻ luôn cuồng ngạo khó thuần phục dưới thân, mạnh mẽ chiếm đoạt… Nghĩ thôi đã thấy ngọt rồi. 】

Hệ thống: 【 Ai mà nói không phải chứ, hai người họ quả thực như tri kỷ xuyên qua thế giới mà gặp được nhau vậy. 】

Bạn cùng lớp: "Hai cậu đúng là tri âm, thế bọn tớ thì sao? Bị ép nghe hai cậu lái xe vèo vèo, lại còn đẩy CP đồng tính nữa chứ..."

Xem phim kinh dị, cảm giác áp lực tăng dần.

Ngay khi bộ phim vừa bắt đầu, nữ chính đã mua một chiếc đĩa quang kỳ lạ. Cô phớt lờ những lời cảnh báo đáng sợ của ông chủ cửa hàng và mang nó về nhà.

Chiếc đĩa được đựng trong một hộp gỗ cũ kỹ, bên trên ghi dòng chữ: "Đây là một đĩa nhạc bị nguyền rủa, ai xem sẽ ch*ết."

Đương nhiên, nữ chính cẩn thận mở hộp ra, thậm chí còn cầu nguyện: "Nhất định phải linh nghiệm nhé."

Ngay sau đó, đoạn phim kinh dị cướp đoạt sinh mệnh bắt đầu chiếu….

Chiếc TV cũ kỹ thường phát ra những âm thanh rè rè, cộng thêm ngôi nhà đã có phần xuống cấp, dù bật đèn lên vẫn mang một cảm giác âm u. Hình ảnh trên đĩa nhạc cũng tương tự, chỉ có hai màu đen trắng mờ nhòe, liên tục rung lắc. Bên ngoài, cơn mưa nhỏ tí tách rơi không dứt.

Con đường trong khu nhà cổ không được trải nhựa, chỉ toàn đất đá gồ ghề. Trong sân có một cái giếng cổ được xây bằng đá, nhưng vì trong nhà đã lắp hệ thống dẫn nước nên giếng này đã bị bỏ hoang từ nhiều năm trước.

Thế nhưng, ngay khi một tia sét lóe lên giữa màn đêm, bên cạnh miệng giếng cạn đột nhiên xuất hiện một dấu tay nhuốm máu. Nó giống như lớp sơn keo bị đổ xuống từ năm xưa, bám chặt trên thành giếng, mặc cho cơn mưa lớn xối xả thế nào cũng không thể rửa trôi.

Trong sân ngôi nhà cổ rõ ràng không có ai, nhưng trên nền đất ẩm ướt lại xuất hiện những dấu chân đứt quãng. Dấu chân ấy thon dài, trông như của một cô gái đi chân trần.

Chúng từ xa dần tiến lại gần, cho đến khi dừng ngay trước cửa. Nhưng người trong phòng vẫn đang mải mê nhìn chằm chằm vào TV, hoàn toàn không hay biết. Nếu lúc này nữ chính quay đầu lại, chắc chắn sẽ đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu đang đứng ngay trước cửa, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô.

[ Rõ ràng đã nói giếng cổ là của tôi, nhà cổ là của em, chúng ta sẽ quấn quýt bên nhau đến bạc đầu. Vậy mà em lại dám tìm nữ quỷ khác sao?]

Bạn cùng lớp: "Khoan đã, cậu đang làm cái gì vậy? Tớ suýt nữa thì sợ chết khiếp, kết quả cậu cho tớ nghe cái này sao?"

Còn quấn quýt bên nhau gì chứ, thậm chí còn vượt cả giới hạn chủng tộc nữa.

[ Không phải Sadako trước sau đều là tóc sao? Sao cô ấy lại để lộ đôi mắt?]

Hệ thống: [ Nghe nói ông chủ đầu tư cho bộ phim này rất yêu thích Sadako, có khi cô ấy mang theo vốn đầu tư vào đoàn phim cũng nên.]

[ Công nhận, Sadako lộ mắt trông cũng khá đẹp, nhưng lại không còn vẻ lạnh lùng nữa. Hơn nữa, ánh mắt cô ấy khi nhìn Saeki Kayako trong đoạn phim rõ ràng mang theo oán hận mà.]

Bạn cùng lớp: "Hóa ra kỹ thuật diễn mặt không cảm xúc kia cũng có thể bộc lộ u oán sao?"

Hệ thống: [ Chuyện này rất bình thường. Sadako và Saeki Kayako đều đến từ xứ sở hoa anh đào, có khi còn là hàng xóm với nhau ấy chứ. Tôi đoán cậu cũng nghĩ đến điều này rồi.]

[Đúng vậy, lẽ ra chúng ta nên nhận ra từ sớm.]

[Sadako và Saeki Kayako đều xuất thân từ cùng một nơi, lại đều là những oan hồn không được thế gian chấp nhận, việc họ thấu hiểu và bị thu hút lẫn nhau là hoàn toàn tự nhiên. Hơn nữa, Sadako vốn nhạy cảm và nội tâm, còn Saeki Kayako lại như một mặt trời ấm áp quả thực là một cặp quá xứng đôi. Không ngờ chúng ta đã hiểu sai mất rồi. Thực ra, có lẽ Sadako và Saeki Kayako từ lâu đã thầm hứa hẹn cả đời với nhau rồi cũng nên.]

Bạn cùng lớp ABCD tỏ vẻ thật sự không hiểu nổi, làm sao từ một bộ phim đen thui đầy ám ảnh lại có thể nhìn ra cảm giác ấm áp, thậm chí còn nói là xứng đôi...

Khoan đã, suy nghĩ này rõ ràng đang bị dẫn dắt đi xa quá rồi.

Làm gì có ai lại đi ship CP trong phim kinh dị chứ!?

Hệ thống: [Nếu nói vậy, Sadako và Bút Tiên đánh nhau cũng là chuyện bình thường thôi. Nỗi hận cướp vợ, ai mà nhẫn nhịn được chứ?]

Bạn cùng lớp: "Khoan đã, chẳng phải Sadako và Saeki Kayako là một đôi sao? Sao bây giờ lại thành tranh giành vợ rồi?"

"Hay là chúng ta không xem cùng một bộ phim vậy!?"

[Cậu cảm thấy Bút Tiên và Saeki Kayako có quan hệ gì sao? Chuyện này không thể nào, khoảng cách xa như vậy mà.]

Hệ thống: [Đều là Bút Tiên cả, dùng chút pháp lực để vượt khoảng cách mà đi cướp người thì có gì đâu?]

[Vậy Saeki Kayako báo thù vì chuyện gì?]

Bạn cùng lớp: "Đúng vậy, vì cái gì?"

Hệ thống: [Bởi vì cô ấy cũng bị đào góc tường.]

[ Không hổ danh là hệ thống công lược lâu đời, ngay cả mối quan hệ rối rắm thế này cậu cũng nghĩ ra được. Xem ra Bút Tiên đúng là hễ gọi là đến còn công lược cả hai vợ chồng, cô ấy quả nhiên là kẻ mạnh nhất trong toàn bộ câu chuyện. Vậy nên, bộ phim này thực chất chính là cặp chim ri nhỏ hợp sức xử lý kẻ tra nam à? Nhưng mà tôi cảm thấy quan hệ giữa ba người bọn họ khá rối rắm, Bút Tiên thì bá đạo, yêu theo kiểu ép buộc. ]

Bạn cùng lớp: "Hóa ra là như vậy sao..."

Nhưng dường như cả bộ phim không hẳn là như vậy.

Kinh dị ư? Thực ra chỉ là một màn rượt đuổi của tình nhân mà thôi.

Bộ phim vẫn tiếp tục với tình tiết kinh điển về cuộc truy sát không lối thoát, nhưng mà...

[Em chạy, chị đuổi, em có chạy đằng trời, chẳng phải chính là truy thê đến tận bãi tha ma sao?]

[Kaya-chan vấp ngã, bút tiên và sadako đồng thời xuất hiện. Hai kẻ kiêu ngạo, không ai chịu nhường ai. Đêm nay, ba hồn ma chung một giường.]

[Quả nhiên vẫn muốn thấy một bút tiên cuồng dã bị đè dưới thân mà khóc lóc. Chắc chắn sẽ rất có cảm giác. Loli công, nữ vương thụ, hoàn mỹ.]

【 Đánh nhau rồi các cô ấy đánh nhau rồi! Càng hận thì càng sâu đậm, đây đúng là CP mà. 】

【 Ôi, sao lại kết thúc nhanh vậy, nhưng mà cái kết cũng coi như trọn vẹn, ba người đạt được thỏa thuận trong truyền thuyết gọi là kết hôn, xem như HE, quá hoàn hảo. 】

Bạn cùng lớp: Nhưng mà kết thúc như vậy, chuyện yêu hận tình thù của họ…

Hình như có gì đó sai sai, đây là phim kinh dị mà?

Dường như chẳng ai quan tâm đến việc nữ chính cuối cùng ra sao…

【 Nói chứ sao bọn họ xem phim kinh dị mà bình tĩnh vậy? Mình nhớ rõ trong lớp này ai cũng nhát gan mà. 】

Bạn cùng lớp: Có cậu trèo thuyền lập CP bên tai nữ quỷ kia nào còn đáng sợ nữa! Đều là mi thanh mục tú* nằm chung giường cả rồi.

(*Mi thanh mục tú: ý chỉ người có dung mạo thanh tú, ưa nhìn.)

Chứng kiến sự bình tĩnh của cả lớp, Hà Tâm cũng cảm thấy khó hiểu. Bộ phim kinh dị này được quảng bá rầm rộ, nghe nói có thể dọa người ta đến chết khiếp. Hơn nữa, có bạn cùng lớp đã xem trước, ai nấy đều sợ đến mức không chịu nổi.

Cô cũng vừa mới xem xong, bộ phim đúng là kinh dị thật. Thế nhưng, toàn bộ bạn cùng lớp lại chẳng ai có biểu cảm sợ hãi, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như thường.

Chẳng lẽ họ không xem cùng một bộ phim sao?

【 Biểu cảm của cô Hà trông có chút kỳ lạ, xem ra cô ấy cũng tò mò vì sao cả lớp lại không sợ. Nhưng nói thật, gan của họ từ khi nào lớn như vậy? Rõ ràng lần trước Sở Cương đi nhà ma với người yêu còn bị dọa đến mức ôm chặt đối phương không buông. 】

Bạn cùng lớp: Còn có chuyện này sao?

Ngày thường tên nhóc này lúc nào cũng khoe khoang mình gan dạ, lợi hại lắm, không ngờ lại nhát gan như vậy?

Khoan đã, bình thường trông cậu ta rất nghiêm túc, từ khi nào lại có người yêu thế!?

Trì Dư, mau nói rõ chuyện này là sao đi.

【 Thật ra "đối tượng" là bạn trúc mã học ở trường bên cạnh, nhưng hai người đã cãi nhau và tuyệt giao rồi. Đúng kiểu mùi vị BE*… 】

(*BE: Bad Ending – Kết thúc buồn.)

Sở Cương lộ vẻ mặt như thể sống không còn gì luyến tiếc.

Quả nhiên, phong thủy thay phiên xoay chuyển, Trì Dư đứng về phía ai đây?

【Hình như có gì đó không đúng lắm. Thực ra trúc mã không hề trở mặt, bởi vì 20 năm sau họ lại làm hòa. Kể tôi nghe chuyện của bọn họ đi.】

[ Sở Cương và trúc mã là hàng xóm, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, luôn quan tâm và giúp đỡ đối phương. Cả hai học chung trường từ tiểu học đến trung học cơ sở, nhưng khi lên cấp ba lại thi đỗ vào hai trường khác nhau. Ban đầu, họ vẫn thân thiết như trước, cho đến khi xuất hiện một người bạn cùng lớp mới – Tiểu E. Sở Cương quen Tiểu E qua một trận bóng rổ. Hai người không đánh không quen, nhưng một khi đã đấu, liền trở nên thân thiết. Từ đó, cả hai cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà, cùng nhau chạy bộ. Mỗi khi thanh mai trúc mã rủ Sở Cương ra ngoài chơi, cậu luôn viện cớ bận rộn, nhưng thực chất là đang cùng Tiểu E đạp xe rong ruổi. Ngay cả khi đi nhà ma, Sở Cương cũng chỉ rủ Tiểu E theo.]

"Ôi chao! Đúng là lần này trúc mã không đấu lại kẻ từ trời rơi xuống rồi."

Giữa đám đông, Sở Cương ho khan một tiếng, như thể muốn che giấu điều gì đó.

Trúc mã của cậu ấy mọi thứ đều rất tốt, chỉ là không có đam mê gì quá lớn. Ngày thường, người đó chỉ lặng lẽ đọc sách, còn cậu ấy thì hoàn toàn trái ngược luôn thích chơi bóng rổ. Vậy nên, khi gặp Tiểu E, cậu ấy chỉ nghĩ đến việc có chung sở thích. Trong khoảng thời gian đó, đúng là cậu ấy không để tâm đến trúc mã cho lắm.

Bạn cùng lớp: Tuy nói là như vậy, nhưng sao cuối cùng người đi nhà ma với cậu lại là trúc mã?

【Chẳng qua Tiểu E cũng không phải thật lòng, chỉ là để mắt đến việc cha mẹ cậu ấy đều là công chức có chức vụ không nhỏ. Mới có tí tuổi mà đã biết tính toán như vậy, còn nhắm đúng vào hai vị công chức liêm khiết nhất.】

Bạn cùng lớp: 6 + 1, hóa ra lớp chúng ta chẳng có ai bình thường cả.

Mỗi người trong lớp đều có gia thế không tầm thường.

[Vẫn là thanh mai trúc mã tốt nhất, luôn quan tâm " bé vợ" của mình. Khi Sở Cương bị lừa đi vào nhà ma không đúng quy tắc, vì lo lắng nên cậu ấy đã đi theo bên cạnh. Nhưng chưa hết đâu, thực ra trúc mã biết rõ Sở Cương nhát gan, nhưng để không làm tổn thương lòng tự tôn của "vợ", cậu ấy cố ý nói rằng mình cũng muốn đi chơi thử.]

[Nghĩ lại cũng đúng, kiểu người như trúc mã thì làm sao có thể thích đi nhà ma được chứ?]

[Trời ạ, đây đúng là chân ái! Một anh trai dịu dàng toàn diện vì một tên ngốc như Sở Cương mà gần như lên kế hoạch cho cả cuộc đời cậu ta. Thế mà lại không thắng nổi "trời giáng", vô duyên vô cớ bỏ lỡ nhau suốt 20 năm.]

[Tôi đợi cậu 20 năm sau, đây là motif bi tinh thiết lập CP khổ vì tình sao?]

Bạn cùng lớp: Đúng là có hơi bi thương thật, nhưng cặp này vẫn rất đỉnh. Đáng tiếc là tiểu thụ giờ không còn dùng được nữa.

Sở Cương: "……"

Cậu chỉ là có một khoảng thời gian không liên lạc với trúc mã mà thôi, có cần nói như vậy không?

Nghe cứ như thể cậu đã phụ bạc trúc mã của mình vậy. Mà nghĩ lại thì… cũng không khác mấy… Dù sao trường học của cả hai cũng chẳng cách nhau quá xa.

Đúng là nước lũ tràn vào miếu Long Vương*, tự mình ăn dưa chính mình.

(*Ý chỉ người trong cùng một nhà lại không nhận ra nhau, giống như câu "người một nhà không nhận ra nhau" trong tiếng Việt.)

Tan học xong.

Sở Cương đạp xe đến trường của trúc mã.

Dựa vào sự hiểu biết của mình về người kia, cậu ấy mỗi ngày đều ở lại lớp học để đọc sách, thường và chỉ rời đi khi hầu hết các bạn học khác đã về hết. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng có vẻ cậu ấy hơi tò mò khi thấy Sở Cương xuất hiện, nhất là khi bên cạnh không có ai khác.

Sở Cương mỉm cười, vẫy tay với cậu ấy: "Xe đạp của tớ chỉ chở được một người thôi, chậm là hết chỗ đấy!"

Thanh mai trúc mã thấy giọng điệu của Sở Cương có vẻ như đang khoe khoang, liền không suy nghĩ về chuyện vụn vặt nữa, xoay người ngồi lên yên sau xe đạp.

Cậu ấy hỏi: "Hôm nay sao tan học sớm vậy?"

Sở Cương đáp: "Làm gì có chuyện tan học sớm, chỉ là tớ đạp xe nhanh thôi. Đi nào, về rồi chúng ta ăn ngon một bữa."

Trì Dư nhìn Sở Cương đạp xe ngay qua chợt có chút cảm xúc khó tả.

[Quả nhiên mã hóa architecture mới là chân ái.]

【 CP này tui ship là thật! Trúc mã cưng chiều đối phương như vợ chồng, vậy mà chỉ trong một ngày đã được "dỗ dành". 】

Vừa mới đạp xe ra ngoài chưa bao xa, Trì Dư đã tận mắt thấy chiếc xe đạp ngã xuống. Sở Cương tức giận siết chặt tay lái.

[Trì Dư, cậu đúng là cái gì cũng có thể ship được! Đi mà ship cái khác ấy!]

[Bọn tôi là anh em! Không phải vợ chồng!]

Đáng ghét thật, lần sau gặp nhất định phải bắt cậu ta sửa lại suy nghĩ này.

【 CP này ngọt thật đấy! Trước đó, khi trúc mã lên xe, Sở Cương còn cố ý cầm cặp giúp cậu ấy... 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play