Diệp Sơ giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa, phủ lên căn phòng một tầng sắc vàng nhàn nhạt, tựa như một giấc mộng chưa tỉnh. Nàng khẽ cựa mình, quay đầu nhìn sang Diệp Chi Lan. Đôi mắt hắn trong veo, nhưng giữa đáy mắt lại ẩn chứa một tia mệt mỏi nhàn nhạt. Dường như hắn đã thức trắng cả đêm.
Nàng nhẹ giọng hắng giọng, duỗi tay chạm vào vạt áo xanh nhạt của hắn, có chút ngạc nhiên hỏi: “ Đệ đã chăm sóc ta cả đêm?”
Diệp Chi Lan không hiểu vì sao nàng lại lộ vẻ kinh ngạc, nhưng hắn không trả lời ngay. Chỉ lặng lẽ cảm nhận sự ấm áp còn lưu lại trên gò má mình. Khi nàng sắp rụt tay lại, hắn liền thuận thế giữ lấy, ngón tay thon dài quấn chặt lấy tay nàng, đan vào lòng bàn tay ấm áp.
Hai bàn tay siết chặt. Hắn không trả lời ngay, mà trước tiên hỏi lại: “Tỷ có biết vì sao mình lại ngất đi không?”
Rồi không đợi nàng đáp, hắn khẽ cười: “Ừm… Ta nghĩ là ta biết.”
Diệp Sơ sững người, trong lòng khẽ rung động. Nàng mơ hồ đoán được một chút gì đó, ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc, thử dò hỏi: “Đệ biết được gì sao?”
Diệp Chi Lan ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút mông lung, dường như đang nhìn mà lại không hề tập trung. Giọng hắn nhẹ như gió thoảng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play