Thấy Đường Thừa im lặng, không nói nên lời, Diệp Sơ khẽ cười, như đùa giỡn mà nói:
“Đường công tử, đừng để trong lòng, ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
Không đợi hắn đáp lại, nàng liền rời đi. Lời nói nửa thật nửa giả, khiến người ta khó phân biệt, vô tình khơi gợi tâm tư đối phương. Dù Đường Thừa có khả năng rất lớn thích Hạ Vân, nhưng Diệp Sơ vẫn muốn thử xem những lời này có làm lay động hắn không. Dù sao, nữ chính cuối cùng cũng phải thuộc về nam chính. 
Vậy tại sao không tranh thủ một chút? Hà tất phải lãng phí một năm thọ mệnh vô ích? Mặt dày một chút, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển tình thế. Còn chuyện bắt quỷ? Hoàn toàn không có thật. Diệp Sơ chỉ giả bộ mà thôi. Nàng tính toán đi dạo qua loa một vòng, mua vài món đồ trừ tà tầm thường rồi trở về.
Chỉ là oan gia ngõ hẹp, Diệp Sơ lại tình cờ gặp Tạ Ngàn Lâm. Xung quanh hắn là một đám nam nhân đang xum xoe nịnh bợ, khiến người nhìn cũng phải đỏ mặt thay. Diệp Sơ chỉ nhàn nhạt lướt qua một cái rồi dời mắt đi. Người không liên quan, nàng vốn không để vào lòng, huống hồ gì Tạ Ngàn Lâm cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì. 
Có thể tránh thì tốt nhất cứ tránh xa. Nhưng phải thừa nhận một điều, Tạ Ngàn Lâm đúng là có dung mạo xuất sắc. Không trách được đám công tử quyền quý ở Phượng Loan trấn lại vây quanh hắn như vậy. Yêu cái đẹp là bản tính con người, huống hồ là những kẻ phong lưu.
Điều nàng không hiểu là tại sao hắn lại xuất hiện ở Phượng Loan trấn? Rõ ràng ở Minh Thành sống an nhàn sung sướng, chạy ra đây chưa chắc đã là chuyện tốt. Chỉ tiếc, có những người không phải mình không muốn trêu chọc là có thể tránh được. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play