Nghĩ thông suốt rồi, Hạ Vân nhanh chóng nở một nụ cười rạng rỡ, tiến lên nắm tay Diệp Sơ, vui vẻ hỏi:
“Tiểu Sơ, thu thập xong chưa?”
Diệp Sơ gật đầu, vỗ nhẹ lên chiếc tay nải gọn gàng trên vai:
“Thu thập xong rồi.”
Diệp Chi Lan lúc này lại ngẩng đầu, ánh mắt khẽ dao động, nhìn về phía đại thụ cách đó không xa. Tay nắm kiếm chợt dừng lại, ánh mắt thoáng chững lại. Tạ Ngàn Lâm vẫn lặng lẽ ngồi trên nhánh cây, y phục đỏ rực buông xuống, vạt áo giao nhau, tựa như cánh bướm khép hờ. Cơn gió nhẹ thoảng qua, tà áo khẽ lay động, cả người hắn như hòa vào cảnh sắc, đẹp đến mê hoặc.
Ánh mắt giao nhau trong không trung, nhưng người thu hồi tầm mắt trước lại là Diệp Chi Lan. Sau khi chắc chắn Diệp Sơ và Hạ Vân đã lên xe ngựa, Tề Hoài Thiên cũng không để ý nhiều, chỉ khẽ gọi Diệp Chi Lan rồi phóng ngựa rời đi. Ngoại trừ Diệp Chi Lan, không ai khác nhận ra sự hiện diện của Tạ Ngàn Lâm.
Lá cây khẽ đung đưa, Tạ Ngàn Lâm nhảy xuống khỏi nhánh cây. Vừa chạm đất, một cơn gió nhẹ lướt qua, cùng lúc đó, Dật Phong xuất hiện, giọng nói trầm thấp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT