Dù là hai chị em dâu, hai anh em Thẩm Đại Cường và Thẩm Đại Dũng, hay cả ông nội Thẩm và bà nội Thẩm, tất cả đều ăn ý không nhắc đến cả nhà đại phòng. Thứ nhất là vốn dĩ hai nhà đã làm âm ĩ với nhau không thoải mái, nếu ở ngày quan trọng của tam phòng mà lại nhắc đến đại phòng, không phải mọi người đang tự rước đen đủi vào người sao? Còn thứ hai là do chuyện này cũng không cần gọi họ đến, nếu giống như Thẩm Đại Dũng và Ngô Vân, dù trước đây có cãi cọ với nhau như nào. Bây giờ thấy em thứ ba xây nhà mới thì người làm anh cũng phải đến hỗ trợ một chút. Bao gồm cả lúc xây nhà, có thời gian Thẩm Đại Dũng cũng sang nhà bên này hỗ trợ. Chỉ cần không phải lúc đi làm công, về cơ bản những việc có thể làm đều sẽ đến giúp. Nhưng Thẩm Đại Lực chưa từng đến một lần nào, đương nhiên, Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt cũng không trông mong gì cần họ tới, mà cũng không cần nên đương nhiên bữa cơm thượng lương hôm nay sẽ không mời bọn họ.
Tiêu Kiến Phương cũng mang theo con trai và con dâu đến đây từ sớm, còn cháu ngoại thì không mang theo. Chủ yếu là bà lão sợ đông người, ăn hết đồ ăn của con gái.
Nói hỏi bà ấy, thật ra bà lão không muốn mang theo con trai và con dâu nhưng chúng đã bỏ ra rất nhiêu công sức để xây dựng ngôi nhà cho con gái, vì vậy cuối cùng bà lão cũng không nói gì.
Sau khi làm nghi thức thượng lương xong, công việc cuối cùng của ngôi nhà mới cũng xong.
Quá trình này diễn ra rất nhanh, sau đó Lưu Nguyệt trả tiên lương cho họ, những người này mới rời đi.
Sau khi họ rời đi, Lưu Nguyệt, Ngô Vân và ba chị dâu của mình bắt đầu nấu bữa trưa.
Bởi vì số lượng người quá đông, ngay cả Tiêu Kiến Phương và bà nội Thẩm cũng không thể trổ tài. Vốn dĩ cũng không có quá nhiều thức ăn, mà họ đều đã quen công việc này ở nhà nên họ rất thành thạo chuẩn bị mọi việc rất tốt.
Thật ra Thẩm Thính Hồng muốn phụ trách nấu nướng nhưng mẹ lại không tin tưởng cô. Dù sao thì ở đây có rất nhiều người đang chờ cơm, ngày thường thì không sao nhưng hiện giờ không thể mọi người ăn cơm cháy đúng không?
Vì thế bà ấy đuổi Thẩm Thính Hồng đi, lúc này Thẩm Thính Hồng đang rất hứng thú nhìn đôi bàn tay linh hoạt của Thẩm Thính Võ tung bay, biến ba chiếc cỏ tranh thành một khẩu súng lục rất sống động. "Woa anh hail Anh giỏi quá đi!" Hầu như trẻ em ở thế hệ tương lai sẽ không nhìn thấy tay nghê thủ công như vậy. Tuy nhiên khi cô còn nhỏ, thỉnh thoảng mẹ của viện trưởng cô nhi viện sẽ làm mấy món đồ thủ công nhỏ nhỏ xinh xinh để làm mấy đứa nhỏ vui vẻ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play