Thẩm Thính Hồng giật mình tỉnh giấc sau giấc mơ kỳ lạ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Sao lại mơ thấy chuyện này nữa chứ?"

Đây đã là lần thứ mấy trong tháng này rồi? Những ngày gần đây, đêm nào cô cũng gặp một giấc mơ giống hệt nhau, lặp đi lặp lại như một đoạn phim không ngừng tua lại.

Trong mơ, cô nhìn thấy một cô gái có ngoại hình tương tự mình đến tám phần, chỉ là gầy hơn một chút. Nếu không phải vì điều đó, có lẽ cô ấy phải giống cô đến chín phần mới đúng.

Điều kỳ lạ là dù cô gái ấy trông rất giống mình, nhưng Thẩm Thính Hồng luôn cảm thấy đó không phải bản thân. Dù vậy, cô vẫn vô thức bị cuốn vào cảm xúc của đối phương, như thể đang chia sẻ suy nghĩ cùng cô ấy.

Hình ảnh xuất hiện nhiều nhất trong giấc mơ là một căn nhà trình tường bằng đất. Xét về diện tích, nó không quá nhỏ, nhưng để cả một đại gia đình cùng chung sống thì lại khá chật chội.

Thời đại trong giấc mơ hoàn toàn khác xa với thế giới hiện tại của cô. Mọi thứ đều lạc hậu, việc đi lại vô cùng khó khăn, muốn di chuyển phải có thư giới thiệu. Nhu yếu phẩm bị kiểm soát nghiêm ngặt, chỉ có thể mua hàng bằng tem phiếu, nếu không có thì ngay cả những thứ thiết yếu nhất cũng không thể mua được.

Dù vậy, cô gái trong mơ lại được gia đình hết mực cưng chiều, làn da trắng trẻo hơn hẳn so với những người khác trong thôn. Đặc biệt hơn, cô ấy lại mang cùng một cái tên với Thẩm Thính Hồng.

Nhớ lại việc không lâu trước đây mình vô tình có được một không gian thần bí, trong lòng Thẩm Thính Hồng dấy lên hồi chuông cảnh báo. Với kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết của mình, chẳng phải tình huống này quá quen thuộc sao?

Không phải đây chính là kịch bản kinh điển khi nữ chính sở hữu bàn tay vàng rồi xuyên về thời kỳ đói khổ à?

Bất kể chuyện này có thật hay không, cô cũng không thể ngồi yên chờ số phận đẩy đưa. Nếu một thứ phi logic như không gian cá nhân đã xuất hiện, vậy khả năng xuyên không cũng không phải là điều bất khả thi.

Trước đây không lâu, Thẩm Thính Hồng tình cờ phát hiện một không gian bí ẩn bên trong miếng ngọc bội mà cô luôn đeo bên mình. Sau lần đó, miếng ngọc bội cũng biến mất không dấu vết.

Theo lời mẹ trưởng cô nhi viện, khi nhặt được cô, bà đã thấy viên ngọc này bên cạnh cô. Cũng vì lẽ đó, cô luôn giữ nó bên mình, hy vọng một ngày nào đó có thể tìm lại thân nhân. Dù không mong đợi được đón nhận, nhưng ít nhất cô muốn biết lý do tại sao mình bị bỏ rơi.

Chỉ là cô không ngờ rằng, một lần vô tình bị cắt trúng ngón tay, giọt máu vừa chạm vào miếng ngọc thì nó lập tức tan biến, thay vào đó là một không gian thần bí kết nối trực tiếp với cô.

Không gian ấy không quá lớn, chỉ có một căn nhà nhỏ với phòng ở để nghỉ ngơi. Phía trước và sau nhà là một khoảng sân có thể trồng một số loại cây nông nghiệp. Ngoài ra, chỉ có duy nhất một cái giếng, không hề có thêm bất kỳ thứ gì khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play