"Trưa nay ta ăn gì?" Nhìn anh câm ấm nước tiến vào, Thẩm Thính Hồng xoay người ngồi dậy nhìn Diệp Thận Ngôn.
"Em muốn ăn cái gì?” Diệp Thận Ngôn cười trìu mến.
"Vậy ta ăn móng giò kho ha?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Được." Diệp Thận Ngôn liền đi tìm túi đựng đồ ăn của bọn họ, lấy từ trong đó ra món móng giò kho và thêm cả một vại tương ớt. Trùng hợp thay, lại có tiếp viên đường sắt đến hỏi có yêu cầu cơm trưa hay không, anh mua thêm hai phần cơm, rưới thêm chút tương ớt lên món này thì cực kỳ thơm ngon.
Nhìn móng giò trong tay Diệp Thận Ngôn, đứa trẻ ở phía đối diện nuốt nước miếng ừng ực nhưng hình như có chút kiêng ky gì đó, một câu cũng không dám nói.
Từ trước đến nay, Diệp Thận Ngôn luôn là người có tài quan sát hơn người, trong lòng anh không khỏi nghi ngờ, vừa nhìn là thấy đứa nhỏ này được nuôi dưỡng rất khá, nếu không thì làm sao có thể vừa tròn vừa trắng như này được. Hơn nữa, thoạt nhìn nó cũng chỉ khoảng hơn ba tuổi, nếu thấy thứ mình khóc không la lối om sòm thì ít nhất cũng phải nói với mẹ mình đúng không?
Diệp Thận Ngôn vẫn bình tĩnh mời Thẩm Thính Hồng xuống dưới ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra, mà Thẩm Thính Hồng cũng chú ý tới sự khác thường ở bên kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT