Suy nghĩ một hồi, Lưu Nguyệt vẫn quyết định mua cho mỗi đứa con trai một cái áo vệ sinh, cái này không rẻ, một cái có giá hơn bảy đồng. Đã hai năm rồi bà chưa mua quân áo cho hai đứa con trai, Thẩm Thính Võ thì không sao nhưng Thẩm Thính Văn ngày nào cũng phải đến trường dạy học nên Lưu Nguyệt hạ quyết tâm phải mua.
Về phần quần áo của bà và Thẩm Đại Cường thì bà chỉ mua mấy mảnh vải bị lỗi để về tự may.
"Mẹ, sao mẹ lại muốn mua loại vải lỗi này?" Thẩm Thính Hồng rất đau lòng, mẹ mua cho cô và hai anh đều là thứ tốt nhất thế mà lại rất tiếc tiền khi đến lượt mua cho bà ấy và Thẩm Đại Cường.
"Con thì biết cái gì? Loại vải này rẻ tiên, cũng không cân phiếu vải. Thật ra mấy vết xước trên vải cũng không nhiều lắm đâu, về nhà cứ thêu lên cái gì đó thì cực kỳ đẹp. Làm gì mẹ phải tốn nhiều tiên hơn, dù sao hiệu quả nó cũng không khác nhau mấy, chỉ là rắc rối hơn một chút thôi." Lưu Nguyệt nói với vẻ mặt,/Con còn nhỏ thì sao mà hiểu được."
Thẩm Thính Hồng nghe mẹ nói xong cũng cảm thấy hợp lý, đột nhiên cô lại nhớ đến trước đây Lưu Nguyệt thường xuyên làm quần áo, hơn nữa nó còn rất đẹp.
"Mẹ, hình như mẹ may quần áo rất giỏi."
"Còn gì nữa, tuy trước đây bà ngoại con không cho mẹ làm việc nhưng từ nhỏ mẹ đã thích điều này. Thật sự tay nghề của bà ngoại con cực kỳ tốt nên mẹ học được không ít. Hơn nữa, sau ngần ấy năm khi mẹ không có việc gì làm, mẹ thích làm cái này, không phải tốt sao?" Lưu Nguyệt được con gái khen đắc ý. Trong lòng Thẩm Thính Hồng lập tức nảy lên một ý tưởng lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT