Muốn nói tình hình đại phòng hoàn toàn khó khăn cũng không phải, mấu chốt là vì sự lười biếng mới đưa họ đến nông nỗi này. Vì vậy hai ông bà không có ý định đi đòi, tự làm tự ăn cũng không tệ.
"Cha mẹ, con đã đưa đồ ăn đến đây cho hai người. Nếu không có chuyện gì thì bọn con vê trước đây ạ." Lưu Nguyệt nói.
"Được rồi! Mấy đưa đi đường chậm lại cho an toàn." Bà nội Thẩm nói.
Đến tận khi cả tam phòng đã đi hết, không một ai ở đại phòng thèm ló mặt ra ngoài.
Ngô Vân cũng không phải là người dễ trêu chọc, hơn nữa bà ta lo lắng nếu đại phòng không đưa thức ăn thì hai ông bà lão sẽ bị đói. Đến lúc đó chẳng phải tìm đến bà ta sao, vì thế bà ta bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hoè.
Bà ta bê thức ăn cho gà đến trước lông gà của mình rồi bắt đầu chửi đổng,Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, ăn chính là lười biếng. Lười biếng thì thôi đi, thế mà một quả trứng cũng không đẻ được! Mày nhìn những con khác xem, ngày nào cũng đẻ trứng đúng giờ, còn mày vừa ngu vừa lười!"
Tuy bà ta có không có ý tưởng đi đến đại phòng khoa tay múa chân nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bà ta gây phiền toái cho họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT