17

Khi ám vệ chạy tới vương phủ, trong phủ đã là một mớ lộn xộn, hỏi dọc đường mới biết vương gia đã bị áp giải đến Đại Lý Tự chờ thẩm vấn, gia tướng và người hầu cũng đã bị bắt giam, có lẽ sẽ bị sung quân.

Ám vệ trèo tường vào, bước qua đống chậu hoa vỡ và mảnh sứ vụn, tiến vào thư phòng, hắn đã cùng vương gia thức suốt 15 đêm, vậy mà giờ đây, đống sách vở giấy tờ trên bàn đều đã bị đốt sạch, chỉ còn hai đống tro tàn.

Ám vệ hít sâu một hơi, từ trên xà ngang lấy xuống một chiếc hộp phủ đầy bụi, lấy ám khí và dao găm dự phòng bên trong ra, lần lượt nhét vào người, quyết định làm một chuyện kinh thiên động địa.

18

Ám vệ muốn đi cướp ngục, hắn nghĩ cuối cùng hắn cũng có cơ hội oanh oanh liệt liệt một phen, dù không thể cứu được vương gia, chí ít cũng phải chém mấy tên để lót lưng, sau đó hét lớn “Vương gia chạy mau, mặc kệ ta”... Nghĩ thôi đã thấy máu huyết sôi trào.

... Hiển nhiên tốt nhất là phải cứu được.

Ám vệ lặng lẽ chuồn ra khỏi vương phủ, mua bộ bạch y phong cách đại hiệp mặc vào, đổi tóc đuôi ngựa thành tóc búi rồi mang ngọc quan, bên hông đeo kiếm, tay phe phẩy quạt, quả nhiên bộ dạng phong thái đường hoàng, cũng ra gì và này nọ lắm.

Hắn ghé chợ đen mua một gói thuốc mê phiên bản nâng cấp, sau đó đắc ý đi tới Đại Lý Tự.

Khi ám vệ hạ gục tên ngục tốt thứ hai trong nhà lao Đại Lý Tự, hắn hay tin thánh thượng nổi trận lôi đình hạ lệnh biếm cửu vương gia thành thứ dân, đày đến vùng cực bắc khắc nghiệt, vĩnh viễn không được quay lại kinh thành.

Nửa canh giờ trước, vương gia đã bị áp giải đi rồi.

19

Vương gia ngồi trong xe tù - thứ mà đời này chưa từng ngồi bao giờ, ung dung gõ nhẹ lên song sắt, thong dong ngắm nhìn phong cảnh dọc đường qua khe hở.

Tên sai dịch quạt gió, nói: - Không ngờ cửu vương gia cũng có hôm nay, bọn ta áp giải ngài chuyến này, đúng là được mở mang tầm mắt.

Vương gia khẽ vuốt còng tay: - Thế thì còn không mau cảm ơn bổn vương? Bằng không cả đời này các ngươi cũng không thấy được mặt vương gia.

Tên sai dịch hít hà một hơi, tức giận nói: - Lão tử từng gặp rồi!

Vương gia nhướng mày: - Tứ vương gia?

Tên sai dịch trừng mắt: - Không phải!

- À, vậy là đúng rồi.

- Ngươi gài ta!

- Huynh đài cao kiến.

"..."

20

- Hừ, ngươi không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu, xe tù này chạy thẳng về phía bắc ra khỏi kinh thành, chỉ cần đi qua một huyện nữa là đến vùng hiểm trở, núi cao, khe sâu, vách đá dựng đứng, đến lúc đó ta chỉ cần đẩy chiếc xe này xuống vực, ai quan tâm ngươi sống hay chết, có đến được cực bắc hay không.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

- Hầy, bổn vương thấy ngươi còn trẻ, không ngờ lại thiếu hiểu biết như thế, ngay cả chuyện rơi xuống vực vẫn sống sờ sờ mà cũng không biết à.

- ... Đây là đạo lý quái gì vậy?

- Hiển nhiên là đạo lý của thánh nhân.

"..."

21

Xe tù đi ngang qua một huyện nhỏ ở phía bắc kinh thành, tên sai dịch quyết định không bao giờ nói chuyện với vương gia nữa, chỉ lo hối phu xe giục ngựa đi nhanh.

Bên ngoài thành, có bốn năm người trong giang hồ đang ngồi trong một quán trà ven đường, ai nấy cũng mặc áo đen, đầu đội đấu lạp, mặt che sa đen, khi thấy xe tù đi ngang qua thì cúi đầu như suy tư gì đó.

Vương gia liếc sang quán trà, mấy người trao đổi ánh mắt rồi đồng loạt cúi đầu uống trà.

Đợi vương gia đi xa, ám vệ mới ló đầu ra khỏi ấm trà, bắt đầu đường hoàng quan sát mấy kẻ áo đen bịt mặt đang ngậm ống trúc hút trà.

Người cầm đầu nhỏ giọng nói: - Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.

Ám vệ đi theo, giữ khoảng cách không xa không gần, trông chẳng khác gì một công tử nhà quyền quý nhàn nhã du sơn ngoạn thủy, đếm đến một trăm, đám người áo đen đồng loạt ngã xuống không nhúc nhích.

Ám vệ đỡ một người trong số đó dậy, thấy cổ áo hắn ta có thêu một hoa văn mờ, trông giống như ký hiệu của tổ chức sát thủ Cửu U Các khét tiếng giang hồ, bèn khẽ nói: - Các ngươi đã trúng nhuyễn cân tán phiên bản hỗn hợp, nói tại hạ biết là ai sai khiến các ngươi, tại hạ sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống!

Người áo đen thấy chết không sờn: - Chắc hẳn ngươi cũng vì cửu vương gia mà đến, vậy thì không còn gì để nói!

Ám vệ ném người nọ xuống, lập tức chuyển sang phong cách ma đầu tà đạo: - Vậy thì ta sẽ cởi sạch các ngươi rồi ném vào rừng làm mồi cho sâu bọ!

Người áo đen:...

Người áo đen: - Thà chết chứ không chịu cởi*.

(*Câu gốc là sĩ khả sát bất khả nhục, thà chết chứ không chịu nhục)

22

Khi ám vệ đuổi kịp xe tù, vương gia đang bắt chéo chân, chống đầu ngủ gà ngủ gật, ám vệ nấp trên cây, bỗng dâng lên một cảm giác muốn lấy chăn đắp cho y, từ đó có thể thấy được sự bình tĩnh và khí thế của vương gia.

Xe tù chậm rãi lăn bánh trên đường núi, phía trước là rừng trúc rậm rạp chia con đường thành hai lối, một lối xuống núi, một lối dẫn lên núi.

Tên sai dịch tất nhiên là chọn lối dẫn lên núi, vương gia ngáp một tiếng, bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, không kìm được mà ngoảnh đầu nhìn lại, không thấy ai, y thoáng tiếc nuối.

Vương gia rất quen với cảm giác này, thường thì phóng xuống từ trên xà nhà, đợi khi y ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị như đuốc kia đã biến mất không thấy.

Thỉnh thoảng vương gia cũng tự hỏi, liệu mình có làm sai chuyện gì không mà ám vệ luôn trừng y ở trên xà nhà, cho đến khi y nhặt được quyển sổ nhỏ bên mép giường, bên trong viết chi chít những câu như “Muốn từ chức quá” “Muốn hành tẩu giang hồ” “Chủ tử phiền phức quá”..., vương gia mới biết thì ra là mình bị ghét từ lâu rồi.

Nhưng rõ ràng y đối xử với ám vệ siêu tốt, có cơm cùng ăn có ngủ cùng ngủ, cũng không để hắn đi làm mấy chuyện nguy hiểm, sao còn bị ghét nữa chứ?

Dù cơ trí như vương gia, cũng không nghĩ ra.

23

Chớp mắt, xe tù đã lên đến đỉnh núi, bên tai ám vệ vang vọng tiếng gió rít qua khe núi, hắn lặng lẽ siết chặt thanh kiếm chưa dùng lần nào, chậm rãi đợi thời cơ.

24

- Vương gia, có lời trăn trối gì không?

- Xem ra ngươi không hiểu rồi.

- Không hiểu cái gì?

- Thường thì người ôm hận để lại lời trăn trối sẽ chết không thành.

"..."

Tên sai dịch đá bụng ngựa, con ngựa kéo xe tù chợt giật mình, dựng hai chân trước rồi lao thẳng tới vách núi.

Hai tay vương gia dồn sức bứt mạnh, còng tay kêu “cách” một tiếng rồi gãy làm đôi, đúng lúc xe tù sắp lao xuống vách núi, một bóng trắng vọt ra từ bên sườn núi, ánh bạc lóe lên chém đứt càng xe, sau đó bước nhanh mấy bước vững vàng nắm lấy song sắt xe tù.

Tên sai dịch thấy vậy thì ngạc nhiên, rút đao định cản ám vệ lại, ám vệ vung tay, một con dao găm rơi xuống, chém đứt xiềng xích của xe tù, tung một cước đá tên sai dịch sang một bên, kết quả bị con ngựa hoảng loạn giẫm trúng rồi cùng rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Ám vệ mở cửa sắt ra, nhìn chiếc còng tay bằng sắt gãy làm đôi, khuôn mặt đầy ngạc nhiên.

25

Vương gia ung dung đặt tay lên vai ám vệ rồi nhảy xuống xe tù, chớp chớp mắt: - Sao lại là ngươi đến cứu ta?

Ám vệ cảnh giác: - Vì sao không thể là ta?

Vương gia nhướng mày ngạc nhiên: - Thế mà ngươi lại hỏi ngược bổn vương!

Ám vệ cong khóe miệng cười nhạo: - Bây giờ ngươi còn là vương gia à? ( truyện trên app t.y.t )

- ... Quen rồi quên chưa sửa miệng.

- Ha, ta theo ngươi 15 năm, vậy mà không biết võ công ngươi cao cường như thế, xem ra ta làm chuyện dư thừa rồi, cáo từ!

- Trở về! Là ta không nên giấu ngươi, nhưng nếu ngươi đã ghét ta, ta cũng đã để ngươi tự do lang bạt giang hồ, ngươi còn đến cứu ta làm gì nữa?

- ... Năm đó, cả Tiêu gia bị tru di, ta cứu ngươi xem như trả ơn năm đó ngươi cứu ta, từ đây về sau ân tình đã trả, thù hận cũng xong, chúng ta không ai nợ ai, cáo từ.

- Khoan đã, trở về!

- Còn chuyện gì nữa?

- ... Lần đầu tiên ngươi nói chuyện với ta bằng giọng điệu cứng rắn như vậy, để ta bình tĩnh lại đã.

- ... Cáo từ!

- Trở về!

Ám vệ cau mày tức giận: - Ngươi rốt cuộc còn muốn nói gì nữa?

Vương gia tỏ vẻ đáng thương: - Mấy năm qua ta tự nhận không hề bạc đãi ngươi, vậy cớ sao ngươi cứ muốn rời bỏ ta?

Người ám vệ run lên: - Ai bảo ngươi bắt ta làm ám vệ nhưng không cho ta làm việc của ám vệ thật sự rối rắm lắm có biết không làm ám vệ thì phải mờ nhạt kêu là phải có mặt ẩn nấp khắp nơi mỗi ngày nói chuyện không quá hai mươi chữ chủ tử vung tay áo vỗ tay không phải để đập muỗi mà là ám hiệu chuyên nghiệp tiến có thể tấn công lùi có thể liều chết... Phù, nghề nghiệp thần bí và bi tráng như vậy mới là ám vệ! Loại vương gia như ngươi không nên có ám vệ!

Vương gia:...

Vương gia: - Ta không biết ngươi bị ấm ức như thế.

Ám vệ: - ... Cáo từ.

Vương gia: - Trở về, nếu ngươi không muốn làm ám vệ, vậy hiện giờ ngươi không còn là ám vệ ta cũng không còn là vương gia, ta mời ngươi ăn cơm đi dạo phố với ngươi, không có vấn đề gì nhỉ?

Ám vệ:...

Ám vệ: - Ơ sao ta lại không nghĩ tới nhỉ.

Vương gia mỉm cười thân thiết: - Vậy ngươi có đi không?

Ám vệ hung hắng nghiến răng: - Nếu ta không còn là ám vệ ngươi không còn là vương gia, vậy ta càng không có lý do để đi theo ngươi.

- Có, ngươi không nỡ đi đó chứ.

"..."

26

- Nói nghe, trên đường tới đây ngươi có thấy nhóm người mặc đồ đen, đội đấu lạp, che mặt bằng sa đen không?

- Có gặp, sao vậy?

- Vậy sao bọn họ không tới?

- Bị một chén nhuyễn cân tán của ta hạ gục, giờ đang nằm trong rừng đó.

Vương gia xấu hổ: "..."

Ám vệ ngờ ngợ: - Hửm?

Vương gia cẩn thận: - Thật ra... đó là người được ta căn dặn đến tiếp ứng...

Ám vệ trợn mắt há hốc mồm: - Ngươi nói cái gì?

- Đó là người của ta...

- Sát thủ Cửu U Các là người của ngươi?

- Không sai.

27

Giờ phút này, ám vệ cảm thấy như được khai sáng, đầu óc bừng tỉnh, cả người thông suốt, hắn nảy ra một suy đoán, hơn nữa suy đoán này khiến hắn vô cùng đau trứng.

- Ta nghe nói Cửu U Các được thành lập vào 15 năm trước, các chủ ẩn mình trong bóng tối, thần long thấy đầu không thấy đuôi, 10 năm trước, sát thủ Cửu U Các ám sát thành công trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang rồi an toàn rút lui, danh tiếng của Cửu U Các vang dội từ đó.

- Đúng là có chuyện này.

- ... 10 năm trước ngươi mới 12 tuổi.

- 12, đã không còn nhỏ rồi.

- Vậy nên ngày nào ngươi cũng giả vờ khiêm tốn, bận vộn viết viết vẽ vẽ, nhưng thật ra là đang giải quyết sự vụ của Cửu U Các?

- Đúng vậy.

- Vậy lần này ngươi bị hãm hại...

- Hợp mưu với thập hoàng đệ, chỉ cần tìm một thi thể giả đổi trắng thay đen, trên đời này sẽ không còn cửu vương gia nữa.

- Sau đó thì sao?

- Thì ta không quan tâm nữa, dù sao cũng chỉ là chuyện huynh đệ bất hòa đấu đá lẫn nhau, hắn muốn nhân cơ hội lật đổ tứ hoàng huynh hay soán vị đăng cơ đều chẳng liên quan đến ta, đúng là đẹp cả đôi đàng.

Ám vệ:...

Ám vệ: - Cáo từ!

Vương gia: - Sao ngươi lại đi nữa rồi! Trở về!

Ám vệ: - Chuyện gì cũng không nói ta biết, ngươi chẳng có thành ý chút nào.

Vương gia: - Ta sai rồi được chưa! Sau này ta nói cho ngươi biết hết! Vị trí các chủ mỗi người chúng ta một nửa!

Ám vệ buồn bã khoát tay: - Đừng có lôi kéo! Bị đả kích nặng nề quá, vương hầu tướng lĩnh ân oán giang hồ, thoại bản toàn mẹ nó gạt người ta! Chỉ có cuộc sống áo vải mới là đúng đắn, ta đi khai hoang trồng trọt!

Vương gia bám theo sau: - Ngươi nghe ta giải thích!

- Không nghe!

- Không nghe thật à?

- Không nghe... Ưm!

28

[Chỗ này có cảnh hôn]

29

Ám vệ: - Ngươi làm vậy là có ý gì?

Vương gia: - Các chủ bá đạo cậy quyền cướp đoạt.

Ám vệ: "..."

Vương gia: - Cùng về Cửu U Các?

Ám vệ:...

Ám vệ: - Thôi được rồi~

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play