01
Thời tiết mưa dầm, đêm khuya sương nặng, trời tối không trăng, gió lớn nổi lên, chính là thời điểm thích hợp để giết người.
Ám vệ ngồi trên xà nhà, vắt chân chống cằm.
Ám vệ là ám vệ của vương gia, vương gia thích thức khuya, ám vệ cũng thức khuya theo.
Vương gia là một vương gia thích nhàn rỗi, nhưng ám vệ lại không phải một ám vệ thích nhàn rỗi.
Đều tại tạo hóa trêu người.
Ám vệ thường hay nghĩ, vì sao mình không phải người trong giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa bốn bể là nhà chứ, dù không được quyền cao lộc hậu thì đã sao.
Hắn chỉ cần một bầu rượu một thanh kiếm.
Hoặc nếu không được như vậy, trở thành tà ma ngoại đạo sống tùy ý phòng túng, ân oán rạch ròi cũng không tệ, tốt nhất là có thể đại chiến với kẻ thù nào đó suốt ba ngày ba đêm rồi kéo nhau chết chung, cuộc đời như vậy há chẳng phải sảng khoái biết bao.
Còn không được nữa thì ít nhất cũng phải theo một chủ tử có chí hướng, như ám vệ trong phủ vương gia bên cạnh, số thích khách mỗi tháng giải quyết đủ để xếp thành một vòng quanh vương phủ, thành tích ấy dù hắn thúc ngựa chạy theo cũng không đuổi kịp.
Nhưng ám vệ chỉ có thể nghĩ mà thôi, hắn không thể trốn việc, cũng không thể từ chức.
02
Sau nửa đêm, ám vệ bắt đầu ngủ gà ngủ gật, vương gia thì vẫn miệt mài dưới ánh đèn, hệt như một thư sinh ngày đêm dùi mài kinh sử để thi đình, ngay cả ám vệ cũng không biết y đang viết cái gì.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Vì thế ám vệ cũng bắt chước viết theo, hắn lấy từ trên xà nhà xuống một quyển sổ nhỏ, hà hơi vào ngòi bút lông, bắt đầu ghi lại hôm nay mình làm những gì, cuối cùng viết thêm một câu “Rất muốn từ chức, không làm nữa”.
Ám vệ nghĩ, nếu đời này hắn thực hiện được ước mơ trở thành đại hiệp hoặc là ma đầu thì nhất định sẽ đốt quyển sổ này, chính thức đổi nghề.
Mặc dù hắn không biết mình đã viết bao nhiêu quyển như thế này, chất đầy bao nhiêu rương.
Có người gõ cửa, đưa vào một bình trà nóng.
Ám vệ tiện tay nhét quyển sổ vào trong ngực, xốc lại tinh thần nhìn sang, bỗng chốc tỉnh táo, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn chốn triều đình nhiều năm của hắn, người này tuyệt không đơn giản, rất có thể là thích khách cải trang.
Vương gia vẫn chưa nhận ra điều bất thường, nhấc chung trà chuẩn bị uống, thích khách lộ rõ bộ mặt hung ác, rút dao găm từ dưới khay ra chém thẳng vào mặt.
Ám vệ vọt xuống đá bay dao găm, thành thạo đánh ngất thích khách, quỳ một gối xuống đất cúi đầu nhận tội.
Ám vệ: - Thuộc hạ thất trách, để chủ thượng hoảng sợ.
Vương gia: - Bổn vương không sao, ngươi đứng dậy đi.
Ám vệ mặt lạnh tanh: - Thuộc hạ không dám.
Vương gia quen cửa quen nẻo: - Bổn vương lệnh cho ngươi đứng dậy.
Ám vệ hết sức nghe lời: - Vâng.
03
- Chủ thượng, tên này to gan lớn mật, có cần lập tức nghiêm hình tra khảo để hắn khai ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau không?
- Không cần, ngày nào chẳng có thích khách, phiền phức.
Ám vệ:...
Ám vệ: Ngày nào cũng phải ăn cơm mà.
Ám vệ cung kính đáp: - Vâng.
Vương gia: - Thật ra bổn vương đã sớm đoán được là ai, chỉ là không muốn so đo thôi.
Ám vệ: - Chủ thượng rộng lượng khoan dung, thuộc hạ vô cùng khâm phục.
Vương gia cong khóe miệng, ngước mắt nhìn ám vệ: - Ngươi không định hỏi xem bổn vương rốt cuộc đã đoán ra ai à?
Ám vệ nghĩ thầm: Tuy ta cũng tò mò lắm, nhưng nghề ám vệ này vốn không nên lắm miệng, ám vệ tuân thủ quy tắc nghề nghiệp mới là một ám vệ tốt.
Ám vệ cúi đầu: - Nếu chủ thượng không định nói, thuộc hạ không dám hỏi nhiều.
- Người thuê thích khách chính là tam hoàng huynh của bổn vương, hắn đang chờ bổn vương tố giác, để rồi bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị đây mà, hừ.
"..." Vậy nên, vì sao ngươi không tranh chứ?
- Ngày mai chính là thọ thần của phụ hoàng, trong cung tất nhiên sẽ mở tiệc linh đình, đủ mặt bá quan đến chúc mừng, các hoàng huynh hoàng đệ của bổn vương chắc chắn sẽ dốc hết sức lấy lòng phụ hoàng.
"..." Cũng đâu có gì sai đâu.
- Vì vậy ngày mai bổn vương sẽ không đi.
Ám vệ:...
Ám vệ: - Vì... sao?
Vương gia đưa tay chọt mặt ám vệ, cười tủm tỉm: - Mặt ngươi bị rút gân à?
Ám vệ vội vàng điều chỉnh biểu cảm: - Thuộc hạ thất lễ, xin chủ thượng thứ tội.
- Không sao, muốn biết vì sao bổn vương không đi không?
"..." Cũng không muốn lắm.
- Cũng đúng, ngươi đâu có mở miệng hỏi bổn vương, câu vừa rồi, bổn vương hẳn nên nhớ kỹ mới đúng, ha ~
- ... Chủ thượng.
- Ngày mai trừ ta ra, tất cả hoàng tử công chúa đều sẽ có mặt, bọn họ khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện trước mặt phụ hoàng, nhưng lại không nghĩ đến việc lỡ như bị bẻ mặt trước mặt văn võ bá quan trong triều thì sẽ vừa nhục nhã vừa sảng khoái cỡ nào.
Ám vệ im lặng.
Ám vệ: Nói thật, ngươi mà cứ tiêu cực như vậy thì sớm muộn gì cũng bị hãm hại đấy.
- Làm sao để tránh bị mắc xương cá? Chỉ còn cách không ăn cá, những kẻ đó trong đầu chỉ toàn là ngôi vị hoàng đế và quyền lực, kết bè kết phái, gà nhà đá nhau, sớm muộn gì cũng toang thôi, ha ha.
Sau gáy ám vệ chợt lạnh, cảm thấy trên đời này người có thể biểu đạt một cách hoàn hảo trong nụ cười mang theo sự lười biếng, trong sự lười biếng mang theo vẻ gợi đòn như thế này, cũng chỉ có vương gia.
- Bổn vương chỉ cần chờ phụ hoàng sai người đến vương phủ truy hỏi, rồi đáp một câu trong vương phủ có thích khách, bổn thương vừa bị thương vừa bị hoảng sợ, bệnh tật triền miên nằm trên giường không gượng dậy nổi, không dám làm phụ hoàng mất hứng nên chậm trễ chưa bẩm báo.
"..."
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Chủ thượng thật cơ trí.
Chỉ là không làm việc đàng hoàng thôi.
Vương gia nhướng mày đầy thâm sâu, sau đó vung tay áo ném vỡ chung trà, giận dữ quát: - Người đâu! Có thích khách!
04
Giờ Dần, mưa phùn tạm dứt, mọi âm thanh lặng ngắt như tờ.
Vương gia nhắm mắt giả bộ ngủ, nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Ám vệ đứng bên mép giường, dáng người thẳng tắp, ánh mắt trống rỗng.
Vương gia lặng lẽ ngồi dậy, nhìn sườn mặt ám vệ khuất trong bóng tối, chậm rãi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Ám vệ trong lúc ngủ mơ chợt giật mình, bỗng quay đầu quỳ một gối chắp tay: - Chủ thượng có gì phân phó?
- Không có, ngươi đi ngủ đi. - Vương gia mỉm cười cưng chiều.
- Trong phủ vẫn chưa thể xác định đã an toàn hay chưa, thuộc hạ không dám rời đi.
Da đầu tê dại.
- Cũng được, vậy nằm xuống đi.
“...?”
- Nếu đã bảo vệ bổn vương, đương nhiên là càng gần càng tốt rồi ~
"..."
- Giường bổn vương đủ rộng.
"..."
- Ừm hửm? ~
"..."
Vương gia nhích vào tường, vỗ vỗ nửa còn lại, hết sức thản nhiên.
Ám vệ hoảng sợ lùi ra sau một bước.
Trong lòng ám vệ như có muôn vạn con ngựa phi nhanh, không khỏi bắt đầu hâm mộ ám vệ ở vương phủ bên cạnh, đồng nghiệp của hắn không chỉ có thành tích xuất sắc, mà còn theo hầu một chủ tử vô cùng đáng tin cậy, cũng không có mời thuộc hạ ăn cơm chung bàn ngủ chung giường, tính tình nghiêm túc trầm ổn ít khi nói cười, vừa nhìn là biết người làm nên chuyện lớn, chỉ cần ra lệnh một tiếng, vì hắn mà xông vào núi đao biển lửa, dù bỏ mạng cũng chẳng hề gì!
Ám vệ nghĩ vậy, bèn hơi kích động.
Vương gia ở bên kia thì nhìn hắn đầy trông mong, ám vệ bên này thì tiến không được lùi không xong, chần chừ không bước lên.
- Xem ra là ngươi chê bai bổn vương rồi, hầy, tình nghĩa chủ tớ như con thuyền cô độc, nói lật là lật ngay.
Vương gia làm bộ khoát tay, thất vọng xoay người nằm xuống, trông chẳng khác nào một ông lão góa bụa, gần đất xa trời.
Ám vệ lẽ ra nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng thực tế hắn lại càng thấy ngột ngạt, lồng ngực như bị một tảng đá đè nén, không thở nổi.
Chiêu này còn hiệu quả hơn ra lệnh nhiều, mà biểu cảm của vương gia thì chẳng có chút gì là khổ sở.
Ám vệ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngồi xuống mép giường cởi giày, cởi áo ngoài, tháo ám khí và dao găm ra, giấu gọn từng món dưới đệm, sau đó nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống nửa giường còn lại.
Vương gia cười tủm tỉm quay đầu lại, đôi mắt sáng rỡ.
Ám vệ nghĩ, bất cứ chủ tử nào ép ám vệ “âu âu xi*” đều không phải chủ tử đứng đắn.
(*OOC: Out of character, là hành vi lệch khỏi tính cách vốn có) ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vương gia lại nhích đến gần.
Ám vệ lạnh lùng nhìn trời, cố gắng phớt lờ bàn tay đang đè lên cánh tay mình.
05
Ngày hôm sau, nắng sớm lờ mờ, mây mù bảng lảng, sau mấy ngày mưa dầm, cuối cùng trời cũng hửng nắng.
Bởi vì vương gia thích thức khuya, ngủ trễ nên dậy cũng trễ.
Ám vệ cũng thức khuya theo, thời gian làm việc và nghỉ ngơi về cơ bản là giống nhau.
Khi tứ vương gia ở vương phủ kế bên đã thức dậy, vương gia vẫn đang chơi cờ với Chu Công.
Nhưng hôm nay lại khác, vương gia còn thức sớm hơn cả người kế bên, trong tay cầm một bức thư mật do thuộc hạ đưa tới.
Ám vệ vẫn ngủ trong tư thế tối hôm qua, mày nhíu lại, hơi thở nhẹ nhàng.
Bức thư do thập hoàng đệ của vương gia gửi đến, chỉ viết hai hàng chữ, vương gia xem xong thì khép mắt suy tư, khi hoàn hồn lại, ám vệ đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt sau bức thư, trong ánh mắt lộ ra đôi chút tò mò.
Vương gia nhướng mày, vung tay gấp bức thư lại rồi nhét vào tay áo, sau đó bèn bắt gặp ánh mắt đầy bất mãn của ám vệ.
Vương gia nghĩ, đây đúng là chuyện lạ.
06
Vương gia đưa tay quơ quơ trước mặt ám vệ: - Dậy rồi à?
Ám vệ chớp mắt, đầu óc bắt đầu tỉnh táo: - Thuộc hạ thất lễ, xin chủ thượng thứ tội.
Vương gia khẽ lay tay áo: - Muốn xem không?
Ám vệ cúi đầu: - Thuộc hạ không dám.
Vương gia: - Mặc quần áo đàng hoàng trước đi rồi hẵng nói không dám.
Ám vệ: "..." Đậu xanh.
- Sáng nay ăn gì?
- Hết thảy do chủ thượng quyết định.
Ta xin ngươi đừng hỏi nữa, ăn cơm với chủ tử áp lực lớn lắm biết không.
- Vậy thì ăn bánh bao súp nhân cua kèm với cháo thịt nạc rau xanh, thêm một quả trứng nữa?
"..."
- Đúng rồi, ngươi còn thích bánh rán hành của tiệm Lưu Ký ở phía thành Đông nữa đúng không?
- ... Vâng.
Ngươi nhớ rõ như vậy thì đúng là có lỗi với cái nghề vương gia này quá!
- Cũng tinh mắt đó, chúng ta đi thành Đông thôi.