07

Ám vệ cảm thấy mệt mỏi, thân là ám vệ, không âm thầm bảo vệ chủ tử, mà lại theo sát bên cạnh chủ tử một bước không rời, chẳng những cướp mất việc của thị vệ, còn sỉ nhục lòng tự trọng của nghề ám vệ.

Chỉ có sống trong bóng tối, có mặt khắp nơi như hình với bóng, đến thời khắc mấu chốt liều mình đổi lấy an toàn cho chủ tử, tan xương nát thịt, ẩn sâu công danh, lúc này mới gọi là ám vệ.

Ám vệ nghĩ, hắn đúng là một ám vệ thất bại, nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội, hắn nhất định sẽ đổi chủ tử khác, hoặc là đi làm đại hiệp.

Vương gia vận bạch y, thấp thoáng vẻ xa hoa và tinh tế, ám vệ thì vẫn mặc một màu đen tuyền như thường lệ.

Cả hai đều có dung mạo và khí chất bất phàm, đi giữa đám đông dân thường khiến người qua đường không ngừng ngoái nhìn.

Ám vệ chỉ muốn tìm một xà nhà mà chui vào.

Vương gia mỉm cười phe phẩy quạt, một tay giữ chặt vai ám vệ - người luôn tuột lại đằng sau, làm hắn sóng vai theo kịp.

Ám vệ thở dài thườn thượt, một tên ám vệ chẳng ra dáng ám vệ, đúng là khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khó chịu.

- Ngươi không vui à? Bổn vương đích thân đi dạo phố ăn uống cùng ngươi mà ngươi còn không vui?

- Thuộc hạ không dám, thuộc hạ vinh hạnh khôn cùng, cảm kích tận đáy lòng.

- Bổn vương biết rồi, có phải ngươi vẫn còn nhớ chuyện bức thư sáng nay không?

- Thuộc hạ không dám.

Vương gia tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt mỉm cười: - Dọc đường đi, không biết ngươi đã ngó tay áo của bổn vương bao nhiêu lần, nếu không phải bận tâm chuyện bức thư, chẳng lẽ muốn bổn vương cởi ra cho ngươi xem?

Ám vệ đen mặt, quỳ xuống ngay giữa phố: - ... Thuộc hạ tuyệt đối không có ý này.

Vương gia vứt quạt, hối hận quỳ xuống theo: - Tiểu Ảnh mau đứng lên, ta hứa từ nay sẽ không đến mấy chỗ như cầm các hay họa phường nữa, ngươi tuyệt đối đừng giận ta, bằng không ta chỉ còn cách nhảy hồ tự tử để chứng minh tấm lòng ta dành cho ngươi!

Khuôn mặt lạnh tanh cứng ngắc suốt 15 năm của ám vệ hoàn toàn sụp đổ vào giờ phút này, trước mắt hắn tối sầm, bên tai vang vọng âm thanh kinh hoàng tựa như nhà sụp, đất nứt, trời long đất lở, ám vệ cười thê lương, có lẽ đó chính là thế giới quan của hắn đang vỡ vụn.

Ám vệ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vương gia, chẳng thiết sống nữa.

Vương gia ngây thơ chớp mắt.

Vương gia: Còn quỳ à?

Ám vệ: Người mà như vậy là sẽ mất đi thuộc hạ đó.

Bá tánh đứng xem: Bái đường bái đường! Thành thân!

08

Cuối cùng, dưới ánh mắt sáng rực của quần chúng nhân dân, hai người sóng vai rời khỏi con phố, đi ăn sáng.

Ám vệ bước vào tiệm cơm Lưu Ký trong trạng thái tinh thần hoang mang, bên cạnh cậu, vương gia đang thuần thục gọi món, hoàn toàn không chút xa lạ nào với quán ăn phố phường mà một vương gia sống trong nhung lụa nên có.

Ám vệ bình tĩnh lại, có đôi phần nghi ngờ.

Ngoài mặt, ám vệ là một ám vệ tốt trung thành tận tụy, nhưng điều đó không che giấu được khát vọng muốn làm chuyện lớn trong lòng hắn.

- Chủ thượng.

- Hừm? Ái chà thế mà ngươi lại chủ động kêu ta, nhớ kỹ nhớ kỹ.

Khóe miệng ám vệ run rẩy, dùng khóe mắt liếc trái liếc phải, nhỏ giọng: - Chủ thượng nói với gia tướng rằng người bị thương phải nằm trên giường, nhưng bây giờ lại rêu rao khắp nơi như này, nếu bị tai mắt của kẻ khác phát hiện, e là sẽ bất lợi cho chủ thượng.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Vương gia: - Ừm, ngươi suy nghĩ cho ta như thế, bổn vương vui lắm.

Ám vệ: "..."

Ám vệ: Thuộc hạ đang nói chuyện đứng đắn đó chủ thượng...

Vương gia khẽ cười một tiếng, ánh mắt hơi phức tạp: - Nào, ăn bánh bao đi.

"..."

Ám vệ im lặng cắn bánh bao súp, cứ thấy vương gia không được bình thường.

09

Chớp mắt mà mặt trời đã sắp lặn, mây vần cuồn cuộn, ráng chiều rực rỡ, con hẻm lát gạch xanh nơi đầu phố xa xa bị ánh hoàng hôn phủ lên một lớp vàng óng, thân hình cao ráo ung dung của vương gia chìm trong ánh chiều tà dịu dàng, vẻ bi thương chợt lóe lên trong ánh mắt rồi hòa vào cơn gió, trôi xa theo những cánh hoa.

Ám vệ đứng bên cạnh vương gia nhìn y đến thất thần, một cảm giác trống trãi bị đè nén khiến hắn nhíu mày, vô thức bước lên một bước.

- Ảnh Tử, mệt à?

- Thuộc hạ không mệt.

- Ồ.

"..."

Ám vệ hé môi định nói gì đó, chẳng hạn như, chủ thượng à, chúng ta ăn cũng ăn rồi, chơi cũng chơi rồi, hay là về phủ đi, đừng đứng đây tạo dáng buồn bã dưới ánh chiều tà nữa, nhưng nghĩ lại, thân phận ám vệ đâu thể tùy tiện nói chuyện như vậy, vì thế đành phải im lặng cùng ngắm hoàng hôn với vương gia.

- Ngươi nói xem, nếu ta không phải vương gia, không cho ngươi được quyền cao lộc hậu, vậy ngươi còn đi theo ta không?

- Chỉ cần một câu của vương gia, thuộc hạ nhất định không rời không bỏ.

- Ồ.

"..."

Ám vệ tiếp tục im lặng, hắn không hiểu sao hôm nay vương gia lại đa sầu đa cảm như vậy, bèn nghĩ nếu vừa rồi trả lời câu kia kiểu “Đương nhiên rồi” “Giữa chúng ta còn cần nói mấy lời này à” “Huynh đệ tốt cùng hội cùng thuyền”..., chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Vì sao hắn lại chẳng nói câu nào?

Bởi vì hắn là ám vệ.

Nếu không phải ám vệ thì sao?

Hình như cũng không có lý do để ở bên cạnh vương gia nữa, mấy câu trước đó cũng không cần phải nói.

10

Xưa nay luôn muốn từ chức, nhưng lần đầu tiên ám vệ cảm thấy do dự đến vậy.

11

Sau khi trở về vương phủ, ráng đỏ nơi chân trời dần nhạt đi, màn đêm buông xuống, đèn vừa được thắp sáng.

Ám vệ đi theo vương gia, thấy y tựa vào ghế mây trong đình viện phía sau, chậm rãi rót một chung trà, bèn định nhảy lên xà nhà ngồi đợi, nhưng chưa kịp đi đã bị vương gia túm chặt góc áo.

Vương gia cười tủm tỉm: - Đi đâu đó?

Ám vệ bỗng dưng thấy mình bị lừa, vương gia lúc này nào còn vẻ u sầu lúc nãy, chắc chắn là bị lừa rồi.

Ám vệ: - Chủ thượng có gì phân phó?

Vương gia: - Ngồi xuống.

Ám vệ ngồi xuống ghế đá.

- Thật ra sáng nay bổn vương nhặt được một thứ.

“?”

- Bổn vương vốn định giả vờ như chưa từng thấy, nhưng thế cục trong triều bây giờ rối ren, bổn vương cũng không muốn làm khó người khác.

“...?”

- Chủ thượng?

Ám vệ có cảm giác không lành.

Vương gia nhìn chân trời: - Nếu ngươi không phải là ám vệ, vậy ngươi muốn làm gì?

Ám vệ tưởng rằng mình nghe lầm, bèn đứng dậy: - Chủ thượng nói vậy là có ý gì?

- Bổn vương muốn trả lại tự do cho ngươi.

12

Ám vệ đứng ngây người giữa sân sau, trên ghế mây để một quyển sổ, ám vệ nhớ rõ tối qua hắn còn viết chữ trên đó.

Sau đó thì sao? Hắn cất quyển sổ vào trong ngực, chung chăn chung gối với vương gia, kết quả đã làm mất quyển sổ.

13

Một canh giờ trước, vương gia bâng quơ nói bổn vương muốn trả lại tự do cho ngươi, sau đó vẫn giữ nụ cười hờ hững lấy đi lệnh bài bên thắt lưng của ám vệ. ( truyện trên app T Y T )

Ám vệ cuối cùng cũng hiểu lý do vương gia dẫn hắn dạo phố suốt ngày hôm nay, giống như trước khi hành hình, người ta luôn cho phạm nhân ăn một bữa thật ngon vậy.

Vương gia khoanh tay bỏ đi, ám vệ ở lại đã không còn là ám vệ, đứng lặng lẽ dưới ánh đèn trước đình, khuôn mặt đầy thẫn thờ.

14

Chuyện tốt mà ám vệ ngày ngóng đêm trông cuối cùng cũng xảy ra, dù có hơi không hợp lý, nhưng dẫu sao cũng đã thoát khỏi ràng buộc, nhẹ nhõm tự do.

Ám vệ gỡ bỏ toàn bộ ám khí và dao găm mang theo bên mình, nhẹ nhàng rời khỏi vương phủ, hắn ghé vào lò rèn tốt nhất kinh thành mua một thanh kiếm, sau đó lại đến tửu lâu có tiếng mua một bầu rượu.

- Ể! Khách quan ơi chậm đã, kiếm của ngài đây!

Đi được nửa dặm, giữa đường phố phồn hoa và dòng người nhộn nhịp, ám vệ nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.

Tiểu nhị trong tửu lâu thở hồng hộc đuổi theo đưa cho hắn một thanh kiếm.

Ám vệ cầm kiếm đứng ngẩn người ở góc phố, thói quen khiến hắn vô thức ẩn mình vào bóng tối trong tửu lâu, hoàn toàn lạc lõng giữa dòng người qua lại.

- Ha.

Ám vệ nghĩ tới gì đó, xoay người đi vào đầu hẻm.

15

Ám vệ băng qua hơn nửa kinh thành, đến trước tiệm cơm Lưu Ký, nhưng nơi đó đã đóng cửa, đi qua thêm một con phố nữa, chính là chỗ ban sáng vương gia và hắn cùng đối bái, ven đường là mặt hồ phẳng lặng không gợn sống.

Ám vệ ngồi dưới gốc một cây liễu bên hồ, thanh kiếm đặt ngay bên cạnh, sau đó mở bầu rượu, ngửa đầu uống một hơi trông hết sức hào sảng khí phách.

Uống một hồi, trước mắt ám vệ dần trở nên mơ hồ.

Ám vệ thoáng nghĩ, rượu này đúng là lợi hại, mới uống mấy ngụm mà đã không rõ đường rồi, khí phách hơn nhiều so với thứ trà nhạt nhẽo của vương gia.

Người qua đường thỉnh thoảng đi ngang qua, ai nấy cũng sôi nổi né tránh ám vệ, vừa chỉ trỏ vừa xì xào bàn tán.

- Ngươi xem tiểu tử kia còn trẻ như vậy mà đã mua say, đáng tiếc quá.

- Chắc bị cô nương nhà ai bỏ rồi, ngươi nhìn hắn khóc kìa, chậc chậc.

- Bị bỏ là còn may đó, như chúng ta này, ngay cả tay của cô nương còn chưa được chạm...

- ... Ngươi không nhắc tới chuyện này thì chúng ta vẫn là bạn.

Ám vệ cuối cùng cũng mang kiếm và rượu bước vào giang hồ như mong muốn, nhưng hắn đã quên mất một điều, hắn dùng dao găm suốt 15 năm, uống trà suốt 15 năm.

Có những thứ đã khắc sâu vào tận xương tủy, cuối cùng vẫn không thể thay đổi.

16

Ngày hôm sau, phía đông dần hửng sáng, gió sớm khẽ lay động.

Ám vệ nằm bừa bãi dưới gốc cây, đầu đau như búa bổ.

Bầu rượu trống rỗng không biết đã bị vứt ở đâu, ám vệ đành phải day trán xách kiếm lên, phủi bụi trên người rồi đứng dậy.

Sáng sớm, đám học trò trên đường đến thư viện tụ tập bàn tán rôm rả, khi đi ngang qua, ám vệ tình cờ nghe được một từ.

Cửu vương gia.

Đó là chủ tử cũ của ám vệ.

- Hôm qua trong tiệc thọ thần, thánh thượng đang xem võ tướng diễn võ, cây thương bạc trong tay võ tướng như giao long vượt biển, long nhan vui vẻ bèn muốn ban thưởng, nhưng khi võ tướng kia tiến lại gần thì bỗng ném ra một quả bom khói có độc, tất cả vương gia hoàng tử và quan viên trong triều có mặt đều trúng độc, may mắn thay, tứ vương gia kịp thời khống chế tên võ tướng kia, gọi thái y tới, về sau mới phát hiện võ tướng đó đã bị người ta đánh ngất từ trước, sau đó giả mạo thay thế.

- Hiện giờ khắp kinh thành đều đồn rằng cửa vương gia vắng mặt chính là kẻ chủ mưu, cửu vương gia nói rằng trong phủ có thích khách nên bị thương, nhưng thánh thượng đã phái thái y đến chẩn trị, thái y bẩm lại cửu vương gia không hề bị thương, chỉ là bịa đặt để che giấu!

- Nhưng ta nghe nói cửu vương gia xưa nay luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người, chỉ ham mê cầm kỳ thư họa pha trà trồng hoa, là người phong nhã, sao có thể làm ra chuyện mưu phản soán vị đại nghịch bất đạo như vậy được?

- Chuyện này ta cũng không rõ, dù sao chúng ta cũng chỉ là kẻ sĩ nghèo, tốt nhất nên ít suy đoán thì hơn.

...

Ám vệ nghe một lúc, cảm thấy trực giác của mình quả nhiên rất chuẩn, tứ vương gia kia đúng là người làm chuyện lớn, còn vương gia thì đúng là bị hãm hại thật rồi.

Ám vệ nghĩ, không ở vị trí đó thì không cần lo việc ở vị trí đó, bây giờ hắn nên rời khỏi kinh thành, tránh bị liên lụy oan uổng, sống những ngày tháng tiêu dao tự tại của mình, nhưng khổ nỗi hai chân lại không chịu nghe lời, cứ thế đi thẳng đến vương phủ.

15 năm, ám vệ cuối cùng cũng hiểu thế nào là miệng chê nhưng tay làm, quả nhiên người xưa không lừa ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play