Trên lầu các của hậu hoa viên, hai vị phu nhân dẫn theo các cô nương thưởng thức trà ngắm hoa.
Ngồi sát lan can, toàn bộ sắc xuân trong vườn đều có thể thu hết vào đáy mắt, hương trà tỏa ra bốn phía, thời tiết thích hợp, đối với Liễu Tương lớn lên trong cát vàng đầy trời mà nói, đây quả thực giống như cuộc sống thần tiên.
Nàng đoan chính ngồi trên ghế, trong tay cầm trà, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hoa cỏ trong vườn, nghĩ đến sau khi hồi phủ phải đi mua chút ít hoa trồng ở trong vườn, nếu có thể trồng ở biên thành thì càng tốt.
Nàng nhìn đến mê mẩn, Thôi thị và Tần thị lại có chút đau lòng.
Năm Tần thị gả tới đây, Kiều Uyển Du vừa xuất giá. Bà thích tiểu cô thiện lương thuần khiết này, nhìn cô nương gầy yếu kia chịu đủ ốm đau tra tấn, bà đau lòng không biết bao lần âm thầm rơi nước mắt. Nếu như tiểu cô vẫn còn, đứa nhỏ này cũng không đến mức đi đến nơi lạnh lẽo như vậy, ngay cả hoa cỏ tầm thường này cũng cảm thấy hiếm lạ.
Tuy nhiên, đứa nhỏ này có thể trưởng thành như bây giờ, công lao của Dương thị không thể bỏ qua, bất luận là tâm tính hay là dung mạo, đều có thể nhìn ra Dương thị đã bỏ ra rất nhiều công sức.
"Ta nghe nói Tống phu nhân cũng đã trở về." Thôi thị nghĩ tới đây, dịu dàng nói.
Liễu Tương gật đầu: "Vâng, thẩm thẩm cũng về rồi."
Thôi thị liền nói: "Đợi ngày nào đó rảnh rỗi, ta mời Tống phu nhân đến uống trà."
"Được, con về sẽ nói cho thẩm thẩm biết." Liễu Tương nói.
Thôi thị nhìn hai má lúm đồng tiền nhỏ trên mặt nàng, trong lòng càng mềm mại, lại như nghĩ đến điều gì, bà hỏi: "Ta nghe nói nhi tử của Tống phó tướng và Chiêu Chiêu cùng lớn lên, tình cảm rất tốt à?" - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đương nhiên Liễu Tương không phủ nhận: "Đúng vậy, huynh ấy tên là Tống Trường Sách, chúng con cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm như huynh muội ruột thịt."
Hai chữ huynh muội làm ánh mắt Thôi thị hơi lóe lên, sau khi bà và Tần thị liếc nhau, Tần thị liền nhẹ giọng thăm dò nói: "Năm nay Chiêu Chiêu mười tám, có nghĩ tới hôn nhân đại sự không?"
Kiều Nguyệt Hoa và Kiều Nguyệt Thù nghe vậy đều tò mò nhìn về phía Liễu Tương.
Liễu Tương lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Nghĩ thì có nghĩ tới ạ."
Nhưng nàng không gặp được người vừa ý.
Tần thị nghe hiểu ý của nàng, che môi khẽ cười trêu ghẹo nói: "Vậy Chiêu Chiêu cảm thấy nam nhi ở Ngọc Kinh này thế nào?"
Liễu Tương nghĩ tới thư sinh bên ngoài khách điếm, thẳng thắn thừa nhận: "Rất đẹp ạ."
Tần thị thấy có hàm ý khác từ trong lời nói của nàng, cùng Thôi thị liếc nhau, hưng phấn bừng bừng hỏi: "Chiêu Chiêu trở lại Ngọc Kinh đã mấy ngày, có quen biết công tử nhà nào không?"
Liễu Tương không suy tư thêm, nói: "Không có, trước khi vào thành con chỉ gặp một vị thư sinh ở bên ngoài khách điếm Đương Quy, dáng vẻ rất tuấn tú, nếu con muốn thành hôn, nhất định cũng phải chọn nam tử đẹp như vậy."
Mọi người không ngờ nàng lại thẳng thắn như thế, đều hơi sững sờ.
Nói đến hôn sự, nữ nhi đều khó tránh khỏi ngượng ngùng cùng tò mò, Kiều Nguyệt Xu đỏ mặt hỏi: "Chiêu Chiêu biểu tỷ biết thư sinh kia họ gì tên gì, là người ở đâu không?"
Liễu Tương lắc đầu: "Nhưng bèo nước gặp nhau, hắn không nói ta cũng không hỏi."
Thôi thị nghe vậy trong lòng liền có ngọn nguồn. Nàng đại khái chỉ đơn thuần cho rằng vị thư sinh kia bộ dáng tuấn tú, cũng không có tâm tư gì khác.
Vừa lúc này có người bước nhanh lên lầu các, nghe được động tĩnh mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ hành lễ từ xa sau liền khom người đứng thẳng, cũng không tiến lên, Thôi thị hiểu ý liền đứng dậy đi tới.
Rất nhanh Thôi thị đã quay lại, tuy bà cố hết sức che giấu nhưng trên mặt vẫn mơ hồ có vẻ phức tạp.
Qua một hồi lâu, bà mới đè nén nỗi lòng xuống, tiếp theo mới vờ tùy ý hỏi: "Chiêu Chiêu cảm thấy như thế nào mới tính là đẹp mắt?"
Liễu Tương còn chưa trả lời, bà lại nói: "Lúc trưa Chiêu Chiêu đã gặp qua nhị biểu ca, cảm thấy nhị biểu ca thế nào?"
Bà vừa nói ra lời này, Tần thị và Kiều Nguyệt Thù đều giật mình.
Đây là ý của đại gia hay là ý của đại phu nhân?
Liễu Tương hơi trì độn về phương diện này, cũng không kịp phản ứng, chỉ nói đúng sự thật: "Nhị biểu huynh rất đẹp, là nam tử đẹp nhất mà con từng gặp."
Chiếc khăn thêu trong tay đại phu nhân siết chặt lại, đang định mở miệng lại nghe Liễu Tương nói: "Nếu những cô nương ở biên quan kia biết con có huynh trưởng đẹp như vậy, nhất định sẽ ghen tị muốn chết."
Huynh trưởng...
Thôi thị nhìn Liễu Tương với vẻ mặt phức tạp, cân nhắc một lúc rồi nói: "Nếu để Nhị biểu ca làm phu quân của Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu cảm thấy thế nào?"
Câu này coi như cực kỳ thẳng thắn. Thôi thị vốn muốn uyển chuyển một chút, nhưng bà phát hiện Liễu Tương nghe không hiểu, nơi này không có người ngoài, bà liền hỏi thẳng.
Liễu Tương nghe vậy trên mặt hiện lên vài phần mờ mịt và khó hiểu, thấy tỷ muội Tần thị và Kiều gia nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, nàng rốt cục cũng hậu tri hậu giác hiểu được cái gì, chậm rãi đứng thẳng người lên, có chút kinh ngạc nói: "Nhị biểu ca là huynh trưởng của Chiêu Chiêu, làm sao có thể làm phu quân?"
Thôi thị nhất thời bị nàng hỏi khó, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu như Chiêu Chiêu nguyện ý thì có thể."
Liễu Tương cau mày không chút do dự mà lắc đầu: "Con không muốn, chắc chắn nhị biểu ca cũng không muốn."
Họ chỉ mới gặp qua một lần, lấy tính tình Kiều Hữu Niên, nếu có thể nguyện ý mới là chuyện lạ.
Ánh mắt Thôi thị hơi hơi lóe lên.
Quả thật Hữu Niên cũng không muốn.
Hôn nhân đại sự tuy nói là phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, nhưng cũng coi trọng ngươi tình ta nguyện, cho dù bà cũng rõ vì sao Kiều đại gia lại sốt ruột chỉ hôn sự cho Chiêu Chiêu như vậy nhưng hai người đều không có ý, cưỡng cầu nói không chừng ngược lại lại là chuyện xấu.
"Ta chỉ thuận miệng nói thôi, Chiêu Chiêu không cần để ở trong lòng." Thôi thị cười ôn hòa, dịu dàng nói: "Nhi lang tốt ở Ngọc Kinh còn nhiều, Chiêu Chiêu nhất định có thể gặp được người thích hợp."
Ngày mai cung yến, bọn họ hành sự tùy theo hoàn cảnh, Kiều gia cùng Liễu đại tướng quân cố ý phản đối, Thánh thượng cũng không thể cưỡng ép chỉ hôn. Có điều thủ đoạn bẩn thỉu của Ngọc Kinh nhiều vô số kể, Chiêu Chiêu ở biên quan nào từng thấy những âm mưu này, ngày mai họ phải trông chừng Chiêu Chiêu thật kỹ mới được.
"Chiêu Chiêu vừa trở về, ngày sau còn nhiều thời gian để xem xét, tẩu tẩu cũng không cần sốt ruột." Tần thị nói: "Ngày khác ta tìm một vài bức chân dung đến, trước tiên đưa cho Chiêu Chiêu xem trước. "
Liễu Tương không có chấp niệm với hôn sự của mình, cũng không phản đối, nghe vậy liền nói cảm ơn Thôi thị và Tần thị: "Đa tạ đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu."
Thôi thị mỉm cười chuyển hướng đề tài: "Đây là bánh ngọt mới ra, Chiêu Chiêu nếm thử xem."
Liễu Tương cầm lên nếm thử, ánh mắt sáng lên: "Ngon quá."
Kiều Nguyệt Thù nói: "Đúng vậy, muội cũng thích bánh ngọt này nhà bọn họ nhất."
Trong lúc Liễu Tương và Kiều Nguyệt Xu nói chuyện, Thôi thị lặng lẽ nháy mắt với nha hoàn phía sau, nha hoàn âm thầm rời đi.
Tin tức rất nhanh đã được đưa đến thư phòng.
Kiều Hữu Niên vui sướng đến mức khóe mắt cong lên: "Xem đi, con đã nói Chiêu Chiêu biểu muội sẽ không nguyện ý mà."
Kiều đại gia mặc kệ hắn, nhìn về phía Liễu Thanh Dương: "Nếu bọn nhỏ đều không muốn, vậy thì bàn bạc kỹ hơn."
Liễu Thanh Dương gật đầu.
Kiều đại gia lại nhìn về hướng huynh đệ hai người, nói: "Chiêu Chiêu chưa từng sống ở trong kinh thành, không quá đề phòng người khác, ngày mai tiến cung, các con cần phải bảo vệ muội muội cho tốt."
Tất nhiên là huynh đệ Kiều gia đồng ý.
***
Buổi chiều, Kiều lão tiên sinh tỉnh dậy, Liễu Thanh Dương liền dẫn Liễu Tương chào từ biệt.
Từ Kiều phủ đi ra, trên đường Liễu Thanh Dương không nói chuyện, mãi đến khi đi ngang qua đường phố phồn hoa nhất, ông mới đột nhiên nói: "Chiêu Chiêu vốn là nhũ danh của con, là mẫu thân con đặt cho con."
Kỳ thực Liễu Tương đã sớm có suy đoán, nghe vậy nàng chỉ vâng một tiếng, không truy cứu vì sao ở biên quan không ai gọi nàng là Chiêu Chiêu.
"Sau khi mẫu thân con rời đi, ta dẫn con đi biên quan, khi đó tinh thần ta không được tốt, người xung quanh đều sợ kích thích ta, không dám nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến mẫu thân con, thậm chí có khi vài ngày liên tiếp ta cũng không đi gặp con." Liễu Thanh Dương lại từ từ nói: "Mẫu thân con thích gọi con là Chiêu Chiêu nhất, mỗi lần ta nghe thấy có người gọi con như vậy đều sẽ ngẩn người, về sau bọn họ nhận ra điều đó, dần dần không gọi con như vậy nữa."
"Ta đoán cũng là bởi vì họ muốn trốn tránh, sau đó cũng không gọi con như vậy nữa."
Lý do này cũng giống với suy đoán của Liễu Tương. Nàng nhẹ kéo cánh tay Liễu Thanh Dương, tựa vào vai ông, nói: "Nữ nhi biết rồi."
Liễu Thanh Dương quay đầu, ánh mắt phức tạp: "Con không trách cha sao."
Liễu Tương lắc đầu: "Sao nữ nhi có thể trách cha."
"Nhưng mà, nữ nhi hi vọng phụ thân có thể vui vẻ một chút, nếu không mẫu thân nhìn thấy, cũng sẽ không an tâm."
Liễu Thanh Dương sửng sốt một lát, vỗ vỗ tay Liễu Tương nhẹ nhàng cười cười.
Hôm nay nhạc phụ cũng khuyên ông như vậy, để lão nhân gia lo lắng cho ông, là ông bất hiếu.
Trải qua nhiều năm như vậy, quả thật ông cũng nên buông xuống.
"Ngày mai trên cung yến e là sẽ xảy ra chuyện, con nhớ làm việc cẩn thận."
Một lát sau, Liễu Thanh Dương đột nhiên nói.
Liễu Tương sững sờ, ngẩng đầu khó hiểu nói: "Ý của phụ thân là gì?"
Liễu Thanh Dương giải thích ngắn gọn: "Đông cung và Nhị hoàng tử đang tranh đấu, bây giờ tình thế rất gay gắt, sợ là sẽ nhằm vào con."
Chuyện nữ nhi tình trường có lẽ Liễu Tương có thể trì độn nhưng liên quan đến đại cục, rất nhanh nàng đã phản ứng lại: "Chẳng lẽ bọn họ muốn được phụ thân trợ giúp?"
"Có khả năng này." Liễu Thanh Dương nói: "Ngày mai bất kể là thái tử hay là nhị hoàng tử, con đều cần phải tránh xa, nếu bọn họ xin ý chỉ tứ hôn cũng nhất định phải từ chối."
Lúc này Liễu Tương mới hiểu được vì sao hôm nay Thôi thị lại chỉ hôn nàng cho Kiều Hữu Niên, thì ra là lo lắng điều này.
"Phụ thân yên tâm, cho dù dáng dấp Thái tử và Nhị hoàng tử như Thần Quân trên trời hạ phàm, nữ nhi cũng sẽ không động tâm tư." Liễu Tương chân thành nói.
Liễu Thanh Dương bị nàng chọc cười, nói theo lời nàng nói vui đùa như trước kia: "Hai ngày trước phụ thân tiến cung đã gặp qua Thái tử cùng Nhị hoàng tử, mặc dù đều tuấn lãng, nhưng vẫn chênh lệch rất xa với Thần Quân trên trời."
Liễu Tương nhíu mày: "Vậy nữ nhi sẽ càng không đồng ý, phụ thân biết mà, phu quân tương lai của nữ nhi tất phải khuynh thành."
Liễu Thanh Dương bất đắc dĩ lại lắc đầu: "Ta muốn xem con tìm từ nơi nào ra một người hiền tế như vậy cho ta."
"Phụ thân cứ chờ xem." Liễu Tương thề son sắt.
Nàng có dự cảm, nàng nhất định có thể tìm được.