Trở lại phủ tướng quân, Liễu Tương còn chưa vào nhà đã bị Dương thị ngăn lại.
Trong lúc Liễu Tương đi Kiều gia, Tống Trường Sách đã bị áp giải đến trước mặt ma ma học quy củ, nhìn thấy nàng giống như thấy cứu binh, kêu rên nói: "Tướng quân cứu mạng."
Ma ma ngược lại lại không nói gì, nhưng được Dương thị vỗ tay một cái.
Liễu Tương lập tức rời xa hắn như thể sợ bị liên lụy.
Tống Trường Sách tiếp tục ai oán liếc nàng.
Liễu Tương chỉ coi như không nhìn thấy, tiến lên hành lễ với ma ma.
Nàng co được giãn được, cũng biết tuỳ cơ ứng biến, nếu trong lòng đã biết tránh không khỏi, còn không bằng thản nhiên đối mặt.
Ma ma rất hài lòng với thái độ của nàng, dạy cũng nghiêm túc hơn rất nhiều. Nhưng thời gian quá ngắn, cũng chỉ có thể chọn cách dạy, ví dụ như cung yến ngày mai thấy ai nên hành lễ như thế nào.
Chờ khi tạm ổn để ma ma hài lòng, sắc trời cũng sớm đã tối đen.
Liễu Tương và Tống Trường Sách cảm thấy học còn mệt hơn luyện binh, không có tinh thần gì nữa, ai về phòng nấy ngủ.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Liễu Tương đã bị Dương thị gọi dậy tiếp tục học quy củ.
"Buổi chiều mới tiến cung, học thêm hai canh giờ, ít nhiều cũng có lúc dùng."
Lúc này Tống Trường Sách đã có kinh nghiệm, sáng sớm đã không thấy bóng người. Dương thị không tìm được người chỉ có thể từ bỏ, nghĩ dù sao sau khi vào cung mọi người đều chú ý tới Liễu Tương, cũng không để ý một phó tướng, chỉ cần không phạm sai lầm khi yết kiến là được.
Cả buổi trưa, ma ma chỉ hận không thể nhét tất cả quy củ vào trong đầu Liễu Tương, nhưng Liễu Tương thật sự không có hứng thú gì với những thứ này, học được chưa tới một phần mười. Cuối cùng cũng tới sau giờ ngọ, Liễu Tương bước ra khỏi phòng, cảm giác trời đất rộng lớn hơn không ít.
Dùng cơm trưa xong, Liễu Tương liền trở về phòng thay y phục, chuẩn bị tiến cung.
Hôm qua Dương thị chọn cho Liễu Tương mấy nha hoàn, nha hoàn đang chải đầu cho Liễu Tương, Tống Trường Sách xuất hiện ở cửa, chắp tay sau lưng thần bí nói: "Tướng quân, đoán xem ta tìm được thứ thú vị gì?"
Liễu Tương vuốt vuốt một cây trâm vàng, quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: "Cái gì?"
Tống Trường Sách cũng không thừa nước đục thả câu, tiến lên đặt đồ trong tay tới trước mặt Liễu Tương, nói: "Đây là đồ hôm nay ta đi dạo thành trì dưới đất phát hiện ra, thứ này làm rất khéo léo."
Liễu Tương nhìn song hoàn màu bạc trước mặt, lập tức hứng thú: "Đây là cái gì?"
"Thứ này tên là Toả Tình Hoàn, nghe nói nếu hai người cùng bị khóa lại, có thể ở bên nhau thật lâu, vĩnh viễn không chia lìa." Tống Trường Sách: "Một đôi Toả Tình Hoàn chỉ có một cái chìa khóa, ngoại trừ chìa khóa đó ra, thế gian không có bất kỳ vật gì có thể mở nó ra."
Liễu Tương tỏ thái độ hoài nghi với lời này của hắn: "Cái này nhìn qua cũng chỉ là cái vòng bạc, có thể dùng đao chém được."
Tống Trường Sách không khỏi liếc mắt: "Cái này gọi là tình thú, cô nương có thể đừng thô lỗ như vậy được không, hơn nữa, cô nương nhìn cẩn thận đi, cái này cũng không phải vòng bạc bình thường."
Hắn vừa nói vừa kéo tay Liễu Tương khóa cổ tay nàng lại.
Liễu Tương cũng không cảm thấy có cái gì, nha hoàn ở bên cạnh cũng đã trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tống Trường Sách mấy phen muốn nói lại thôi.
"Ồ? Sao cảm giác nhỏ đi nhỉ?" Liễu Tương giật giật cổ tay, kinh ngạc nói.
"Nhỏ đi là được rồi." Tống Trường Sách đắc ý nói: "Đây chính là điểm đặc biệt của nó, cho dù là ai đeo, vòng cũng tự động điều chỉnh kích cỡ vừa khít. Nếu dùng dao bổ như cô nương nói, dù chặt được, cũng sẽ làm bị thương tay, mà càng dùng ngoại lực, vòng càng siết chặt."
Liễu Tương lắc lắc cổ tay, đầy cảm xúc: "Thật là khéo léo."
"Vậy thì không được, cô nương thích thì tặng cho cô nương." Tống Trường Sách nhíu mày, vừa nói vừa cầm chìa khóa mở vòng tay: "Nhưng cô nương phải cất chìa khóa đi, lỡ như không cẩn thận khóa người nào lại làm mất chìa khóa thì xong đời."
Liễu Tương gật đầu đồng ý.
Lúc này Dương thị bước vào cửa, thúc giục nói: "Cô nương thu dọn xong chưa, phải vào cung rồi."
Liễu Tương thuận tay bỏ Tỏa Tình Hoàn vào trong ngực, đứng dậy nói: "Tới đây."
Dương thị vào nhà liền nhìn thấy Tống Trường Sách, mặt biến sắc giáo huấn một phen: "Sáng sớm con điên khùng đi đâu mà bây giờ mới trở về, sắp phải tiến cung rồi, đã chuẩn bị thỏa đáng chưa? Con xem lại một chút xem con đang mặc cái gì, mau trở về thay đồ cho ta."
Tống Trường Sách xoay người tránh thoát bàn tay Dương thị, chạy ra ngoài: "Biết rồi, nương, con đi đổi ngay, cô nương đi trước nha."
"Đã lớn bao nhiêu rồi mà vẫn như khỉ hoang, thật là hết cách, ôi chao cô nương, hôm nay sao cũng mang theo chuông thế này, mau, thay ngọc bội cho cô nương." Dương thị nhìn thấy Tử Linh Đang bên hông Liễu Tương, vội vàng phân phó nha hoàn nói.
Nha hoàn vốn muốn nhắc nhở Liễu Tương quên cầm chìa khóa, nghe Dương thị phân phó liền xoay người chọn một khối ngọc bội qua, gỡ chuông bên hông Liễu Tương xuống.
"Hôm nay là ngày cung yến cực kỳ quan trọng, ăn mặc không được để xảy ra sai sót gì." Dương thị nghiêm túc nói: "Trong kinh lúc này không thịnh hành đeo chuông, cô nương nên ăn mặc theo thời hiện giờ trong kinh đi."
"Được, nghe thẩm thẩm." Liễu Tương để nha hoàn thay ngọc bội cho mình.
"Như thế rất tốt." Dương thị nhìn Liễu Tương từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu: "Cô nương của chúng ta thật là đẹp."
Lúc này bên ngoài lại có người thúc giục, Dương thị không trì hoãn nữa liền kéo Liễu Tương đi ra ngoài.
Nha hoàn cũng theo sát phía sau đi ra ngoài, quên sạch sẽ cái chìa khóa rơi xuống trên bàn trang điểm.
***
Lộ Hoa Đài nằm ở chính giữa hậu hoa viên hoàng cung, trăm hoa đua nở, dòng nước uốn lượn, đèn lồng treo cao, nhạc tấu vang vọng, ly vàng ngọc lộ, khung cảnh xa hoa vô tận.
Khi hoàng hôn buông xuống, đã không còn chỗ ngồi.
Cung yến hôm nay là để đón gió tẩy trần cho Liễu gia, cũng là tiệc chúc mừng, vị trí của Liễu Thanh Dương chỉ đứng sau Đông Cung, phía dưới chính là Liễu Tương.
Thánh thượng và hoàng hậu chưa tới, Thái tử nghiêng đầu nói chuyện với Liễu Thanh Dương, ánh mắt như lơ đãng rơi vào trên người Liễu Tương trong chớp mắt, sau đó lại nhẹ nhàng thu lại.
Liễu Tương đang nháy mắt trêu đùa với Tống Trường Sách ngồi sau lưng nàng, vẫn chưa phát hiện, Liễu Thanh Dương tuy nhìn thấy, lại chỉ giả vờ như không biết.
Nhị hoàng tử đối diện khách sáo hàn huyên với Minh Vương bên cạnh, khi thì ngước mắt nhìn Thái tử cùng Liễu Thanh Dương, nhìn như lơ đãng, ánh mắt lại đặc biệt âm trầm.
Cung yến chưa chính thức bắt đầu, bốn bề đã là sóng ngầm lưu động.
"Bệ hạ giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm, Hoàng quý phi nương nương giá lâm."
Theo tiếng hô to của nội thị, thần tử đang ngồi đều đứng dậy hành lễ quỳ lạy.
Bệ hạ dẫn hoàng hậu và hoàng quý phi ngồi xuống, giơ tay lên nói: "Các khanh bình thân."
Đợi thần tử ngồi xuống, Thánh Thượng bèn nói: "Hôm nay là ngày đón gió tẩy trần cho Liễu đại tướng quân, các khanh không cần câu nệ."
Chúng thần đồng ý, Thánh thượng liền nhìn về phía Liễu Thanh Dương, có chút cảm khái, nói: "Chớp mắt một cái đã mười tám năm, Vu Phong vẫn tốt chứ?"
Vu Phong là tên tự của Liễu Thanh Dương.
Khi còn trẻ, Thánh thượng và Liễu Thanh Dương từng có một đoạn tình nghĩa khó quên, hai người cùng phóng ngựa săn thú, nâng cốc nói cười.
Liễu Thanh Dương đứng dậy cung kính trả lời: "Đa tạ bệ hạ nhớ mong, thần xin an ủi."
Thánh Thượng cười nhìn về phía bên cạnh ông, vẻ mặt hiền hòa, nói: "Đây chính là Vân huy tướng quân sao?"
Liễu Tương nghe vậy đứng dậy học theo phụ thân chắp tay hành lễ: "Thần Liễu Tương, bái kiến bệ hạ."
Nụ cười trên mặt thánh thượng càng sâu, không tiếc lời khen ngợi: "Vân huy tướng quân chính là vị nữ tướng quân đầu tiên của đương triều, Vu Phong, khanh quả nhiên nuôi được một nữ nhi tốt đấy."
Liễu Thanh Dương và Liễu Tương tất nhiên lại một phen cảm ơn.
"Được rồi, mau ngồi xuống đi." Thánh Thượng hòa khí nói: "Hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần, cũng là tiệc mừng công của hai cha con khanh, hãy phóng khoáng một chút, tuyệt đối không cần quá câu nệ."
"Vâng."
Liễu Thanh Dương dẫn theo Liễu Tương ngồi xuống.
Cung yến chính thức bắt đầu.
Sau khi đẩy chén cạn ly, Thánh Thượng mới đặt chén rượu xuống lại mở miệng: "Vu Phong, mười tám năm nay đã vất vả cho khanh rồi."
Liễu Thanh Dương bước ra khỏi hàng cung kính nói: "Thần chỉ làm tròn chức trách, có thể vì bệ hạ phân ưu cũng là may mắn của thần, thần không cảm thấy vất vả." ( truyện trên app T•Y•T )
Thánh Thượng hài lòng gật đầu, cất cao giọng nói: "Phụ thân của Liễu đại tướng quân trấn thủ biên quan vất vả công cao, nên trọng thưởng."
Yến hội lập tức yên tĩnh lại, Liễu Tương vội đứng dậy đi đến bên cạnh Liễu Thanh Dương, nội thị lấy thánh chỉ đã sớm chuẩn bị đọc lên một chuỗi dài ban thưởng.
Sau khi cha con Liễu Thanh Dương tạ ơn, Thánh thượng liền nhìn về phía sau vị trí của Liễu Thanh Dương, nói: "Mười tám năm trước, trẫm muốn phong Tống phó tướng làm tướng quân, Tống phó tướng từ chối phong thưởng đi biên quan, bảo vệ quốc gia, trung nghĩa lưỡng toàn, cũng nên thưởng."
Tống Hòe Giang đã đứng dậy ra khỏi hàng khi thánh thượng mở miệng.
"Hôm nay, trẫm liền phong Tống phó tướng làm Hoài Hóa đại tướng quân, vẫn dưới trướng Phiêu Kỵ đại tướng quân."
Thánh Thượng dứt lời, lại nhìn về phía vị trí sau lưng Liễu Tương, hiền hòa nói: "Nhi tử Tống Trường Sách của Tống phó tướng, mấy năm gần đây nhiều lần lập công lui địch, nay ban phong làm Hoài Hóa trung lang tướng."
Tống Trường Sách không ngờ còn có tên của mình, ngẩn người, sau đó đứng dậy bước nhanh đi đến chính giữa, đầu tiên là hắn tạ ơn theo phụ thân, lại ngẩng đầu muốn nói lại thôi nhìn Thánh thượng.
Thánh Thượng phát giác được, khẽ cười nói: "Trung lang tướng có lời gì muốn nói?"
Tống Trường Sách như không nhìn thấy cha hắn nhíu chặt lông mày, cất cao giọng hỏi: "Bệ hạ, thần làm Trung lang tướng, vẫn còn ở dưới trướng Vân huy tướng quân sao?"
Thánh Thượng sửng sốt, không khỏi cười ha ha: "Khanh không muốn sao?"
"Thần muốn." Tống Trường Sách nghiêm túc nói.
Thánh Thượng cười gật đầu: "Vậy thì theo ý khanh."
Hai mắt Tống Trường Sách sáng ngời, dập đầu thật mạnh: "Thần tạ ơn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thánh thượng bị hắn chọc cười, vội bảo hắn đứng dậy, nói với Tống Hòe giang: "Đứa nhỏ này rất đáng yêu đấy."
Tống Hòe Giang vội vàng thỉnh tội một phen, thánh thượng khoát tay nói: "Thiếu niên nên có tinh thần phấn chấn của thiếu niên, sao lại tử khí trầm trầm giống như khanh."
Tống Hòe Giang cung kính cúi đầu: "Bệ hạ nói phải."
Thánh Thượng liền nhịn không được mà chỉ vào ông ấy, nói với Liễu Thanh Dương: "Hắn đi theo bên cạnh khanh nhiều năm như vậy, vẫn chẳng thay đổi gì sao?”
Liễu Thanh Dương không khỏi cười nói: "Thần đã cố gắng hết sức rồi.”
Quân thần đùa một trận khiến bầu không khí xung quanh lập tức liền thoải mái hơn không ít.
Thánh Thượng cười xong, nói: "Mười tám năm không gặp Vu Phong, trẫm rất nhớ mong, Vu Phong, tiến lên đây hàn huyên với trẫm."
Nội thị rất có mắt nhìn, thấy thế liền mang một cái ghế đến, đặt ở bên cạnh Thánh Thượng.
Liễu Thanh Dương không cách nào từ chối, cung kính bước lên cầu thang, ngồi xuống bên cạnh thánh thượng.
Đám người Liễu Tương thì trở về chỗ ngồi của mình.
Thánh thượng và Liễu Thanh Dương trò chuyện, chúng thần tử đều rất có mắt nhìn, không dám tới quấy rầy, vì thế người được mời rượu liền thành Liễu Tương, Tống Hòe Giang và Tống Trường Sách. May mà tửu lượng của mấy người này cũng không tệ, qua mấy lần ánh mắt vẫn sáng rõ. Người Kiều gia thấy vậy cũng thoáng an tâm.
===
Tên truyện: SAU KHI ĐỔI HÔN SỰ VỚI ĐÍCH TỶ
Tác giả: Minh Xuân Diên
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Trạch đấu , Cưới trước yêu sau , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
Sinh viên đại học Minh Dao, sau khi thức đêm chơi game bị đột tử, bất ngờ xuyên vào thân xác thứ nữ của phủ An quốc công.
Minh Dao khẽ thở dài: "Còn học tập gì? Vui cái gì? Nằm không không thấy thích sao?"
Nàng mang một gương mặt phù dung, ăn no chờ chết sống đến năm mười lăm tuổi, đích mẫu hứa gả nàng cho Ôn Tòng Dương, cháu trai nhà mẹ đẻ.
Ôn Tòng Dương, vị hôn phu trẻ tuổi tuấn tú, chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì. Hắn và nàng chính là một đôi ngu - lười trời đất tạo nên.
Minh Dao đang chuẩn bị dọn dẹp đổi chỗ nằm, đột nhiên, đích tỷ của nàng không cần tân khoa Thám hoa mà đích mẫu ngàn chọn vạn tuyển, nhất định phải đổi mối hôn sự với nàng.
Nha hoàn thiếp thân lo lắng: "Nghe nói cô gia dậy từ canh ba gà gáy, tuổi còn trẻ đã có thể trúng Thám Hoa. Cô nương đi qua, chỉ sợ ngủ không đủ."
Một ngày Minh Dao phải ngủ năm canh giờ.
Nàng nghĩ nghĩ, đây đích thật là một vấn đề lớn.
-
Thôi Giác, xuất thân thanh lưu thư hương thế gia, thuở nhỏ chuyên tâm đọc sách hành nghiệp, lòng đầy trị thế báo quốc, tự nhận không có tâm với tình yêu.
Bởi vậy, hôn sự đã định, An quốc công phủ lại bỗng nhiên đổi tân nương. Tuy Thôi Giác bất mãn nhưng chưa giận chó đánh mèo với tân thê.
Chỉ cần tân thê an phận hiểu chuyện, hắn cũng sẽ không bạc đãi nàng.
***
Đêm tân hôn.
Sau khi ôn tồn, nhìn thê tử mệt mỏi trong lòng, Thôi Giác không khỏi sinh lòng trìu mến, hỏi nàng có muốn gì hay không.
Tân thê đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Buổi sáng trễ nhất ta có thể ngủ đến canh giờ nào?"
Thôi Giác:...
-
Kỷ Minh Đạt là đích nữ của An Quốc Công, từ nhỏ nhận hết thiên kiều vạn sủng, trong nhà không ai dám khiến nàng ta chịu một chút ấm ức nào.
Nhưng vào một buổi tối, nàng ta vậy mà lại mơ thấy sau khi mình cùng Thôi Giác thành hôn hầu như bất hòa, mà Ôn Tòng Dương lại ngọt ngào ân ái cùng Minh Dao. Ôn Tòng Dương còn vì Minh Dao mà tòng quân lập công, kiếm được cho Minh Dao chức danh cáo mệnh nhất phẩm.
Nàng ta thà chết cũng không chịu gả cho Thôi Giác, cứng rắn đoạt đi mối hôn sự của Minh Dao.
Nhưng thành hôn không đến ba tháng, Kỷ Minh Đạt liền cùng Ôn Tòng Dương đại náo một trận.
Nàng ta chạy đến điền trang hồi môn giải sầu, biết được nhị muội muội và muội phu đang cưỡi ngựa ở điền trang bên cạnh.
Nàng ta không tin hai người này thật sự có thể chung sống hòa thuận, nhịn không được đi xem, thấy Minh Dao xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ngựa, mặc cho người nói cái gì cũng không chịu động.
Thôi Giác tức giận đến đỏ mặt, lại xoay người lên ngựa, lạnh mặt dùng từ ngữ dịu dàng, tay cầm tay dạy Minh Dao nắm dây cương.
Kỷ Minh Đạt bỗng nhiên cắn chặt răng.
Cá mặn ngây thơ × Thám hoa thanh lãnh, trước cưới yêu sau, hằng ngày lưu luyến.
Lưu ý: Song xử, thể xác lẫn tinh thần đều 1v1. Nữ chính chắc chắn vẫn sẽ có chức danh cáo mệnh nhất phẩm.