Thời gian nói chuyện vui vẻ nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã sắp tới buổi trưa, người tới tiền viện mời bọn họ đi qua phòng ăn dùng cơm.
Kiều Nguyệt Thù rất hứng thú với biên quan, trên đường trở về vẫn lôi kéo Liễu Tương hỏi, mãi đến khi gần tới phòng ăn nàng ấy mới im lặng.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tương ăn cơm ở nhà Kiều gia. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Liễu Tương biết Kiều gia rất coi trọng lần gặp lại này.
Kiều lão tiên sinh ngồi ở chủ vị, Liễu Thanh Dương ngồi ở dưới lão gia tử, khi thì cung kính đặt đũa xuống nghiêng đầu nghe lão gia tử nói chuyện, khi thì cùng Kiều đại gia và Kiều nhị gia uống rượu, sắc mặt không còn nghiêm nghị như khi đến, cả người cũng thả lỏng hơn so với lúc đến rất nhiều.
Thôi thị và Tần thị sợ Liễu Tương không được tự nhiên, sắp xếp chỗ ngồi của nàng ở giữa Kiều Nguyệt Hoa và Kiều Nguyệt Thù, thỉnh thoảng còn thêm đồ ăn mà nàng thích cho Liễu Tương, sự thân thiết hiền hòa của Kiều gia khiến trong lòng Liễu Tương tràn ngập ấm áp.
Mặc dù nàng tiếc nuối chưa từng gặp mẫu thân, nhưng nàng lớn lên ở quân doanh cũng không cảm thấy mình thiếu thốn tình thương, mà giờ khắc này, nàng lại có loại cảm giác muốn rơi nước mắt, có lẽ, đây cũng là ràng buộc thuộc về huyết mạch thân tình. Cho dù mười tám năm không gặp, cho dù chưa bao giờ gặp nhau, chỉ cần đối diện nhau, có sự gắn kết, giống như có thể thân thiết hẳn lên.
Bữa cơm trưa đầu tiên sau cuộc hội ngộ có thể nói là hòa thuận vui vẻ.
Dùng cơm xong, Thôi thị và Tần thị dẫn Kiều Nguyệt Hoa, Kiều Nguyệt Thù và Liễu Tương đi dạo cho tiêu thực, Kiều Tương Niên và Kiều Hữu Niên thì cùng Kiều đại gia, Kiều nhị gia và Liễu Thanh Dương đi thư phòng.
Kiều lão tiên sinh tuổi tác đã cao, cộng thêm hôm nay dậy sớm, đã không chịu nổi, đi ngủ trưa.
Vào thư phòng, Kiều Tương Niên chủ động tiến lên pha trà, những người khác đều ngồi xuống bên cạnh bàn trà.
Hương trà bay tới, Kiều đại gia mới nói đến chính sự: "Ta từng gửi qua mấy phong thư, muội phu đều từ chối hồi kinh, lần này đột nhiên trở về, là có nguyên nhân khác sao?"
Liễu Thanh Dương nói đúng sự thật: "Tháng trước ta nhận được thư nhà, nói Liễu thúc bệnh nặng, thời gian không còn nhiều, tuy Liễu thúc chỉ là quản gia nhưng đã lo liệu trên dưới Liễu gia mấy chục năm, ta tuyệt đối không thể để lão nhân gia ra đi lẻ loi hiu quạnh." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Kiều đại gia như có điều suy nghĩ: "Thì ra là như vậy."
"Ta nhớ lão quản gia là làm bạn lớn lên cùng Liễu lão tiên sinh đấy."
"Vâng." Liễu Thanh Dương nói: "Mấy đời Liễu thúc đều ở Liễu gia, sau này Cao tổ ban thưởng họ Liễu, đời sau đều có một người là quản gia Liễu gia."
Nhi tử của lão quản gia đi theo Liễu Thanh Dương đến biên quan, bởi vì không yên tâm lão quản gia một mình ở kinh thành nên đã đưa nhi tử thứ hai về kinh, đi theo bên người lão quản gia, cũng chính là Liễu Xuân Vọng. Liễu Xuân Vọng chính là quản gia đời tiếp theo của Liễu gia.
"Như vậy, tạm thời không thể nói khi nào sẽ trở về biên quan nhỉ?" Kiều nhị gia nói.
Liễu Thanh Dương nói: "Ừm, ta đã xin ý chỉ từ thánh thượng rồi."
Kiều Tương Niên im lặng châm trà, sau khi uống một chén, Kiều đại gia mới giống như thăm dò, nói: "Ta còn tưởng đệ hồi kinh là nhận ý chỉ từ thánh thượng."
Liễu Thanh Dương nghe vậy liền biết nhã ý: "Kinh thành không được yên ổn sao?"
Kiều đại gia đặt chén trà xuống, nói: "Không yên ổn cũng không thể nói là như vậy, đơn giản là tranh đoạt hoàng quyền."
Đông cung bất ổn ư?
Liễu Thanh Dương nhíu mày.
"Quý phi được thịnh sủng, mẫu tộc ngày càng lớn mạnh, năm ngoái Nhị hoàng tử trị thủy lập được đại công, năm trước mẫu tộc Đông cung lại xảy ra chuyện, một thăng một hạ, hai bên đã ngang sức ngang tài." Kiều đại gia nói ngắn gọn mà rõ ràng.
Từ xưa dưới Trữ quân, nếu có người có thể ngang hàng thì không phải là điềm tốt gì.
"Thánh thượng nghiêng về phía ai?"
Người trong nhà bàn bạc triều chính thì không cần phải kiêng dè quá nhiều, Liễu Thanh Dương hỏi rất thẳng thắn.
Kiều đại gia lại không trực tiếp trả lời, mà là nói: "Hoàng hậu là thanh mai trúc mã, quý phi là tình yêu thời trẻ, luận về tình cảm, cả hai đều không phân cao thấp."
Thánh thượng giữ thế cân bằng, còn lại phụ thuộc vào thủ đoạn của đôi bên.
"Biến cố của mẫu tộc thái tử e rằng cũng không đơn giản như vậy chứ?"
Kiều nhị gia tiếp lời: "Đương nhiên, từ đầu xuân năm ngoái, hai bên đã bắt đầu âm thầm giao đấu rồi."
Liễu Thanh Dương lập tức hiểu rõ: "Năm nay trước giao thừa Đông cung sẽ thụ phong, chiêu cáo thiên hạ."
Nhị hoàng tử không muốn để cho Thái tử an ổn tiếp nhận Đông Cung Ấn.
Theo luật lệ triều đình, Thái tử cập quan mới có thể nắm giữ Đông Cung Ấn, hỏi triều chính, thu phụ tá nạp mưu sĩ.
"Đúng vậy, bây giờ nhìn thắng bại khó phân." Kiều đại gia nói: "Đã có không ít thế lực bởi vậy mà tiêu vong, trong triều sớm đã cuồn cuộn sóng ngầm, hiểm ác khôn lường."
Liễu Thanh Dương hiểu được sầu lo của Kiều đại gia.
Kiều gia xuất hiện mấy đời Đế Sư, nhưng ban đầu đều là Thái Phó của Thái tử, chỉ có điều...
"Thái tử đã có Thái Phó."
Như thế, Kiều gia sẽ không cần phải tham dự vào lần tranh đoạt hoàng quyền này.
Kiều đại gia đang lo lắng việc này: "Năm trước Thái phó của Thái tử bệnh nặng trở về nhà, bây giờ đang chọn một thái phó mới cho Thái tử."
Liễu Thanh Dương hiểu rõ: "Chọn đại ca à?"
"Đúng vậy." Kiều đại gia nói: "Thánh thượng từng cố ý triệu ta tiến cung nhắc tới việc này."
Một khi vị trí Thái phó của Thái tử rơi xuống trên đầu Kiều đại gia, như vậy Kiều gia sẽ không thể không đứng về một phe.
"Đông Cung dù gì cũng là đích trưởng chính cung, lại có tài đức vẹn toàn." Liễu Thanh Dương trầm mặc, một lát sau nói.
Kiều đại gia: "Đây cũng coi như may mắn trong bất hạnh."
"Nhưng mà trước mắt lo lắng của ta cũng không phải hoàn toàn là chuyện của Thái Phó."
Vẻ mặt Kiều đại gia ngưng trọng, nói: "Từ sau trung thu năm ngoái, không biết Nhị hoàng tử dùng biện pháp gì mà lọt vào mắt của Phủ Minh Vương."
Đương nhiên Liễu Thanh Dương biết Minh Vương: "Ta nghe nói Minh Vương chỉ tập trung vào người đứa nhi tử kia của hắn, sao cũng liên lụy vào việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế vậy?"
"Không phải là Minh Vương, mà là Thế tử Tạ Hành." Kiều đại gia nói: "Mấy tháng nay Nhị hoàng tử và Tạ Hành rất thân thiết, nếu như Phủ Minh Vương thật sự muốn nhúng tay vào, việc này sẽ khó giải quyết."
Nhị hoàng tử cũng là người thông minh, biết Tạ Hành là con cưng của Minh Vương, chỉ cần Tạ Hành đồng ý giúp hắn, toàn bộ Phủ Minh Vương còn không phải để hắn sử dụng sao.
Liễu Thanh Dương nhíu mày trầm tư, một lúc lâu cũng không nói chuyện. Một lúc sau ông mới nói: "Tạ Hành là người như thế nào?"
Lúc này không đợi Kiều đại gia mở miệng, Kiều Hữu Niên liền thuần thục đáp: "Thân thể yếu đuối bệnh tật, trí tuệ như yêu nghiệt, tính cách quái dị, lúc nóng lúc lạnh, buồn vui thất thường, tâm tính hẹp hòi, có thù tất báo."
Hắn nói một hơi cũng không thở gấp chút nào.
Liễu Thanh Dương trầm mặc vài hơi thở, yên lặng nhìn về phía Kiều đại gia, Kiều đại gia cười khổ nói: "Ta với nhị đệ từng làm thầy của hắn, người này quả thật... khó có thể ứng phó."
Liễu Thanh Dương vốn còn cảm thấy có lẽ Kiều Hữu Niên nói ngoa, lại thấy Kiều đại gia không phủ nhận chút nào, ông liền hiểu được thế tử Phủ Minh Vương này tuyệt đối không thể khinh thường.
Nhưng vì sao Kiều đại gia lại vô duyên vô cớ nói với ông những chuyện này?
“Năm nay Chiêu Chiêu mười tám rồi nhỉ." Dường như Kiều đại gia nhìn ra nghi hoặc của Liễu Thanh Dương, đổi đề tài.
Trong lòng Liễu Thanh Dương lộp bộp, trên mặt lại không hiện ra: "Ừm, tháng năm là tròn mười tám."
Kiều đại gia nhìn ông với ánh mắt phức tạp, nhắc nhở: "Thái tử và Nhị hoàng tử còn chưa có chính phi."
Chén trà trong tay Liễu Thanh Dương phịch một tiếng vỡ nát, nước trà chảy xuống theo tay áo, ông nhìn chằm chằm Kiều đại gia, trong chốc lát quanh thân liền tản ra sát khí.
Kiều Hữu Niên giật mình, thân thể vô ý thức ngửa ra sau.
Kiều Tương Niên đang châm trà cho Kiều đại gia, mặc dù tay run nhưng nước trà vẫn chưa đổ ra.
Kiều đại gia thấy ông như vậy, mặc dù không đành lòng nhưng vẫn tiếp tục nói: "Thật ra cho dù đệ không xin về kinh thì cũng có người tính toán đến đệ, Liễu gia đời đời võ tướng, phương trận thương pháp của Liễu gia uy chấn tứ phương, ai có thể được đệ trợ lực sẽ thắng hơn phân nửa."
Lòng Liễu Thanh Dương lạnh lẽo, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng: "Nhưng đến giờ vẫn chưa có ai tìm đến cửa."
Kiều đại gia than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Đệ có biết hai tháng nay Chiêu Chiêu đang xem thoại bản nào không?"
Liễu Thanh Dương nhất thời không rõ việc này có liên quan gì, liền gật đầu: "Vâng, mấy tháng nay Chiêu Chiêu trầm mê thoại bản, luôn nói Ngọc Kinh phồn vinh thú vị, muốn tới Ngọc Kinh xem..."
Liễu Thanh Dương vừa dứt lời, phía sau lưng lập tức dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo: "Ý đại ca là, những thoại bản kia là có người cố ý đưa đến tay của Chiêu Chiêu."
Kiều đại gia gật đầu: "Chiêu Chiêu là huyết mạch duy nhất của đệ, bọn họ muốn có được trợ lực của đệ, đương nhiên sẽ toan tính lên người Chiêu Chiêu, lúc ta phát giác ra thì đệ vừa vặn dâng thư hồi kinh, ta liền cho rằng vì đệ nhận ra được chuyện này mới hồi kinh nên không đưa thư cho đệ, hóa ra đệ còn không biết."
"Bây giờ bất luận vì sao hai người trở về kinh thành, phiền toái này chỉ e là không tránh khỏi, cung yến ngày mai, chỉ sợ sẽ sinh sự." ( truyện trên app t.y.t )
Sắc mặt Liễu Thanh Dương đã trở nên vô cùng trầm trọng.
"Ta nghe nói Tống phó tướng có một đứa nhi tử, cùng Chiêu Chiêu lớn lên à?"
Lúc này Kiều nhị gia thử nói: "Nếu Chiêu Chiêu có hôn sự, có lẽ sẽ có đường xoay chuyển.”
Đôi mắt Liễu Thanh Dương sáng lên, nhưng sau đó lại ảm đạm xuống. Ông kể sơ qua chuyện hai người đào hôn rơi vào ổ phỉ: "Bọn nó chỉ có tình huynh muội, hai đứa nhỏ này lại cố chấp, cưỡng ép tác hợp thì ngược lại lại là chuyện xấu."
Sau khi Kiều đại gia trầm mặc một hồi, đột nhiên nhìn về phía Kiều Tương Niên. Kiều Tương Niên phát giác được ánh mắt của ông, khóe môi hơi hơi căng ra.
Những người khác cũng lập tức hiểu ý, Kiều Hữu Niên trừng lớn mắt nói: "Phụ thân, sẽ không phải là người muốn chỉ hôn Chiêu Chiêu biểu muội cho đại ca chứ."
Liễu Thanh Dương nhìn Kiều Tương Niên lâm vào trầm tư.
Kỳ thật, Kiều Tương niên cũng không nằm trong phạm vi lựa chọn của ông, tương lai Kiều Tương Niên phải kế nhiệm Kiều gia, nữ nhi của ông, ông quá hiểu rõ, nàng không sống ở nơi nhà cao cửa rộng này, càng không làm được vị trí chủ mẫu thế gia này, nhưng mà...
Liễu Thanh Dương chậm rãi nhìn về phía Kiều Hữu Niên. Trách nhiệm trên vai người thứ tử nhẹ hơn rất nhiều.
Những người khác bởi vì tầm mắt của Liễu Thanh Dương mà nhao nhao nhìn về phía Kiều Hữu Niên. Kiều Hữu Niên vốn đang xem chuyện náo nhiệt của huynh trưởng, không ngờ đảo mắt náo nhiệt đã đến trên đầu mình, hắn nhất thời nói năng lộn xộn: "Không phải, con, con không được, con vẫn còn là trẻ con đấy! Không thể thành hôn!"
Hắn còn chưa chơi đủ đâu, sao có thể bị hôn nhân trói buộc!
Lời này ngay cả Kiều nhị gia cũng nghe không lọt, cau mày nói: "Con cũng đã cập quan, công tử nhà khác ở tuổi của con, con cái đã có thể chạy nhảy được rồi đấy!”
Kiều Hữu Niên khóc không ra nước mắt nhìn Kiều nhị gia: "Nhị thúc, thúc đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa mà!”
"Việc này cứ quyết định như vậy đi." Kiều đại gia có ý tứ, nói.
Kiều Hữu Niên khiếp sợ, giọng nói run rẩy mà bén nhọn: "Quyết định như vậy đi? Làm sao được, cho dù không thèm để ý đến ý kiến của con thì cũng phải hỏi ý của Chiêu Chiêu biểu muội một chút! Nếu như Chiêu Chiêu biểu muội không đồng ý chúng ta cũng có thể đào hôn, con cũng có thể giống Tống... Tống gì đó đưa Chiêu Chiêu chạy trốn tới ổ thổ phỉ mà!"
Kiều đại gia lạnh lùng nhìn hắn.
Nếu bình thường Kiều Hữu Niên đã bỏ cuộc, nhưng hôm nay, hắn vì hạnh phúc chung thân mà kiên cường một hồi, nghẹn cổ nói: "Con còn có thể chạy trốn tới ổ ăn mày, mang Chiêu Chiêu biểu muội đi ăn xin.”
Càng nói càng không ra lời.
Liễu Thanh Dương dời tầm mắt, giao nữ nhi vào tay người không đứng đắn như vậy, còn không bằng để ông đi liều mạng với ngôi vị hoàng hậu.
Kiều đại gia hận rèn sắt không thành thép, quay đầu, gọi tâm phúc nhẹ giọng phân phó vài câu, tâm phúc liếc nhìn Kiều Hữu Niên, Kiều Hữu Niên trông mong nhìn ông ấy, trong mắt mang theo khẩn cầu mà ông nhìn không hiểu, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Kiều đại gia nói với Liễu Thanh Dương: "Còn có thể dạy."
Kiều nhị gia bổ sung xong lời của hắn: "Đứa nhỏ này thiện lương, đánh thêm mấy trận là được."
Liễu Thanh Dương: "..."
Kiều Hữu Niên: "..."
Kiều Hữu Niên ai oán liếc nhìn Kiều Tương Niên.
Sớm biết thế vừa rồi hắn nhất định sẽ ngậm chặt miệng, kiên quyết không xem náo nhiệt này.
Khóe môi Kiều Tương Niên hơi cong lên.
Kiều Hữu Niên nhất thời nổi trận lôi đình: "Huynh còn chê cười ta!"
Mọi người nghe tiếng đều nhìn về phía Kiều Tương Niên, thấy Kiều Tương Niên lạnh nhạt ngẩng đầu, đáy mắt mang theo vài phần khó hiểu cùng sương lạnh trước sau như một, nào giống đã cười.
Ánh mắt mọi người phức tạp nhìn Kiều Hữu Niên, sau đó mang theo vài phần ghét bỏ và dung túng quay đầu, nhắm mắt làm ngơ, giống như đang nói, đứa nhỏ nhà mình khóc lóc om sòm, còn có thể bỏ được hay sao?
Kiều Hữu Niên: "..."
Hắn nắm chặt hai tay, cắn chặt răng Kiều,Tương, Niên!
--------------------
[Tác giả có điều muốn nói]
Kiều Hữu Niên: "Thành hôn sao, đi ăn xin đi..."
Liễu Tương: "... Ta cảm ơn huynh nhé."
Tạ Hành: "Nghe thật thú vị, cho ta theo với?"
===
TN Team: Cmt thật nhiều để cho tụi mình thêm động lực nhá!! Tụi mình chờ mọi người nghen!! (´▽`ʃ♡ƪ)