Trong khiếp sợ, Kiều Hữu Niên không khỏi nhớ tới lời hôm qua hắn đã nói với Liễu Tương.

‘Chiêu Chiêu không cần sợ hãi, nếu hắn bắt nạt muội, huynh nhất định sẽ chống lưng cho muội...’

Kiều Hữu Niên nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt đắng chát khó tả.

Khi đó bất kể như thế nào hắn cũng không ngờ sẽ là Chiêu Chiêu ra tay trước. Hắn thu hồi lời nói ngày hôm qua, lúc này mà đối đầu với Tạ Hành, hắn tuyệt đối sẽ dám ngỗ nghịch phụ thân và nhị thúc!

"Còn ngây ra đó làm gì! Mau kéo người ra chỗ khác cho bổn vương!” Minh Vương nhắm mắt lại hít sâu một hơi, giận dữ hét lên.

Sắc mặt Trọng Vân khó xử nói: "Bẩm vương gia, Vân huy tướng quân và thế tử đang bị khóa chặt cổ tay vào nhau.”

Minh Vương: "..."

Ông ngây ra một lát, tức giận không kiềm được quay đầu trừng mắt nhìn Liễu Thanh Dương, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Liễu Thanh Dương kiên trì chắp tay tạ lỗi: "Vương Gia bớt giận."

Lúc này, Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương cũng đều đi tới, nhìn thấy cảnh này, trên mặt mấy người họ cũng vô cùng phức tạp.

"Cái này..."

Thánh Thượng nhìn Minh Vương, lại nhìn Liễu Thanh Dương, một người là đệ đệ út của ông, một người là đại công thần của triều đình và là nhân vật chính của yến hội hôm nay, ông bình tĩnh lại, cố gắng xử lý sự việc được cân bằng: "Người đâu, mau xem vòng bạc này mở như thế nào?"

Lúc này tướng quân trước điện cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bước chân phù phiếm đi tới trước mặt Tạ Hành, Liễu Tương ngồi xổm xuống, bởi vì vòng bạc dán chặt vào cổ tay Tạ Hành và Liễu Tương, ông không dám đưa tay chạm vào, sau khi cẩn thận quan sát một lúc lâu, kinh sợ nói: "Bẩm bệ hạ, thần chưa từng thấy vòng bạc tinh xảo như vậy."

Thánh Thượng thầm giật mình: "Không mở được à?"

Tướng quân trước điện do dự một lát, sau đó nói với Tạ Hành: "Thế tử, đắc tội rồi."

Tạ Hành chịu đựng cơn giận nhắm mắt lại.

Tướng quân trước điện liền đưa tay nghiên cứu vòng bạc trên cổ tay hắn, không lâu sau, trên trán hắn bắt đầu rịn ra mồ hôi, mà lông mày Tạ Hành càng nhíu chặt, cho đến khi Tạ Hành nhịn không được kêu rên một tiếng, hắn mới nhanh chóng thu tay lại, kinh hoảng thỉnh tội: "Bẩm bệ hạ, vòng bạc này thần không mở ra được, càng dùng sức vòng này liền thu lại càng chặt." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Minh Vương bước nhanh lên xem xét một phen, thấy cổ tay Tạ Hành bị siết chặt, đã ẩn hiện một vết đỏ, ông cũng không để ý gì đến phong độ nữa, chỉ vào Liễu Thanh Dương mắng: "Liễu Thanh Dương, ngươi sinh ra nữ nhi tốt thật đấy!"

Liễu Thanh Dương không chiếm lý đương nhiên không thể phản bác, trầm mặt nói với Liễu Tương: "A Tương, vòng bạc này mở thế nào?"

Nhưng thật lâu vẫn không đợi được câu trả lời, ông đang tiếp tục hỏi, Liễu Tương lại đột nhiên ngã vào ngực Tạ Hành.

Ngủ mất rồi.

Trong điện lần nữa rơi vào sự yên lặng chết chóc.

Cánh tay Liễu Tương còn đang ở trên cổ Tạ Hành, lúc ngã xuống, môi nàng vừa vặn dán vào cổ Tạ Hành.

Thân thể Tạ Hành cứng đờ, vô thức muốn hất nàng ra nhưng nàng ngồi trên đùi hắn khóa cổ tay của hắn lại, khiến hắn không động đậy được chút nào.

Hắn dùng sức, cái vòng bạc đáng chết kia càng gắt gao siết chặt hắn, xương cốt cũng bị ép đến đau nhức.

Có lẽ là vì tức giận quá mức, Tạ Hành dần dần bình tĩnh lại một cách quỷ dị. Hai mắt phủ đầy sương lạnh và sát khí nhìn chăm chú vào khoảng không trước mắt.

Hắn nên giết chết nàng như thế nào đây.

Thánh Thượng đỡ trán, nhìn về phía Liễu Thanh Dương: "Vu Phong, khanh có biện pháp mở không?"

Liễu Thanh Dương thầm nghĩ nếu ông có biện pháp mở, sao ông lại phải chờ tới bây giờ, ông cúi đầu đáp: "Thần chưa từng thấy qua vật này."

Nếu để ông biết rốt cuộc là ai đưa thứ này cho A Tương, ông nhất định...

"Bệ hạ." Một giọng nói yếu ớt chột dạ đột nhiên truyền đến.

Liễu Thanh Dương lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, đối diện với khuôn mặt khóc không ra nước mắt của Tống Trường Sách.

Trong lòng Liễu Thanh Dương nhất thời có dự cảm không tốt, Tống Hòe Giang cũng như hiểu được cái gì, hung hăng trừng mắt về phía Tống Trường Sách.

Thánh Thượng đoán được vài phần nhưng không truy đến cùng mà chỉ nói: "Trung lang tướng biết cách mở?"

Tống Trường Sách bị nhiều ánh mắt chiếu vào, trong lòng hoảng hốt, thốt ra: "Đây là Tỏa Tình Hoàn, nghe nói người bị khóa đồng thời sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa."

Hắn vừa nói xong, Minh Vương càng tức giận: "Ai hỏi ngươi thứ này là gì?! Mau lập tức mở nó ra cho bản vương!”

"Lập... Lập tức thì không được."

Tống Trường Sách bị rống đến mức thân thể run rẩy, nói theo bản năng.

Minh Vương: "...?!"

Cũng may rất nhanh Tống Trường Sách đã phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Mỗi đôi khóa tình hoàn chỉ có một cái chìa khóa, trừ chìa khóa này ra thì bất cứ thứ gì cũng mở không ra." 

Tạ Hành gằn từng chữ mang theo lệ khí vô tận: "Chìa khóa ở đâu?"

Tống Trường Sách rụt cổ, không chắc chắn nói: "Hẳn là ở trên người tướng quân?"

Khi đó hắn đi gấp nên không để ý tướng quân có mang theo vòng khóa tình hoàn hay không, càng không biết tướng quân có mang theo chìa khóa hay không.

Hoàng hậu nghe vậy liền gọi cung nữ thiếp thân tới, phân phó: "Đi tìm một chút." ( truyện trên app t.y.t )

Cung nữ bên cạnh kiên trì đi đến trước mặt Tạ Hành, lại do dự không dám động.

Liễu Tương gần như dán sát vào Tạ Hành, nếu như nàng ấy đưa tay thì tất nhiên sẽ đụng phải Tạ Hành, có cho nàng ấy thêm tám trăm lá gan, nàng ấy cũng không dám đụng vào Tạ Hành!

Trong lúc nhất thời tràng diện giằng co. Cuối cùng, vẫn là Thánh Thượng gọi nội thị bên người đến: "Ngươi đi."

Nội thị đi tới trước mặt Tạ Hành, nói một tiếng đắc tội, dùng mu bàn tay cách lớp xiêm y nhẹ nhàng chạm vào hông Liễu Tương.

Nếu có chìa khóa, chắc chắn sẽ cảm nhận được.

Rất nhanh, nội thị thu tay lại, bẩm báo với Thánh Thượng: "Bẩm bệ hạ, trên người tướng quân không có chìa khóa."

Sát khí trong mắt Tạ Hành càng nặng hơn.

Thánh thượng đau đầu đỡ trán, đây là chuyện gì vậy!

"Nếu trên người tướng quân không có, có lẽ, đang ở trong phủ." Tống Trường Sách khẩn trương nói.

Liễu Thanh Dương nhìn về phía Tống Hòe Giang, Tống Hòe Giang gật đầu bước nhanh rời đi, thuận tay xách Tống Trường Sách đi.

Tống Trường Sách tự biết đã gây họa, không dám phản kháng chút nào, ngoan ngoãn bị Tống Hòe Giang tóm lấy xuất cung.

Từ trong cung đến phủ Phiêu Kỵ tướng quân, cho dù có ra roi thúc ngựa thì nhanh nhất cũng phải mất nửa canh giờ, điều này cũng có nghĩa là trong thời gian này Tạ Hành và Liễu Tương phải duy trì tư thế này mãi.

Liễu Tương thì lại ngã vào trong lòng người ngủ rất yên ổn, Tạ Hành thì không dễ chịu như vậy. Mùi hương xa lạ từ cơ thể nàng xâm chiếm mũi hắn, trên cổ bởi vì hô hấp truyền đến cảm giác ngứa ngáy, cảm giác tồn tại của nàng quá mức mãnh liệt, cho dù hắn muốn thuyết phục mình xem nhẹ cũng không làm được.

Để thời gian trôi qua bớt khó chịu, hắn bắt đầu nghĩ cách để Liễu Tương chết như thế nào sau chuyện này.

Cung yến vốn đã chuẩn bị kết thúc, Thánh Thượng cũng theo đó mà hạ lệnh tan tiệc, mặc dù chúng triều thần đều muốn xem náo nhiệt nhưng ai cũng không dám phật ý chỉ của Thánh Thượng, đành quay đầu rời khỏi Lộ Hoa Đài.

Đến lúc này mấy người Kiều gia còn chưa hoàn hồn lại. Việc này nên kết thúc như thế nào, trong lòng bọn họ ai cũng không chắc chắn.

Kiều đại nhân sợ một mình Liễu Thanh Dương không thể ứng phó, liền ở lại với huynh đệ Thôi thị và Kiều gia, làm người trong mẫu tộc Liễu Tương, bọn họ ở lại chỗ này cũng không ai dám xen vào.

Sau khi triều thần tản đi, Lộ Hoa Đài lập tức trống trải hơn rất nhiều, thánh thượng vì muốn giữ cân bằng, phân phó Thái tử cùng nhị hoàng tử một tấc cũng không rời canh chừng Liễu Thanh Dương cùng Minh Vương, sợ chỉ lơ là một chút, hai người này liền đánh nhau.

Sắc mặt Hoàng hậu và Hoàng quý phi cũng đều không tốt. Vốn dĩ các nàng đã để mắt tới Liễu Tương, nhưng sau khi nàng làm loạn như vậy, kế hoạch cầu thánh chỉ tứ hôn hôm nay cũng bị gác lại.

Liễu Thanh Dương xấu hổ đứng đó chột dạ, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt của Hoàng hậu và Hoàng quý phi, lại vui vẻ nghĩ, hình như việc này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Nhưng... Tạ Hành.

Liễu Thanh Dương im lặng thở dài.

Hễ đổi thành người khác thì ông cũng không cần buồn rầu như thế, cùng lắm thì xin một đạo thánh chỉ tứ hôn, nhưng đứa hiền tế Tạ Hành này... Ông thực sự không thể chịu nổi.

Minh Vương vẫn nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Dương, thu hết thần sắc của ông vào đáy mắt, thấy ông đột nhiên thở dài, lửa giận trong lòng liền bốc lên, đẩy Tạ Đạm ra, cả giận nói: "Ngươi thở dài cái gì? Ngươi còn có mặt mũi mà thở dài sao?"

Lúc nhỏ Minh Vương cũng từng ra chiến trường, mấy năm nay sức lực trên tay cũng không giảm xuống, nếu không phải Tạ Đạm cũng có công phu trong người, bị ông đẩy một cái nhất định sẽ té ngã.

Tạ Đạm biết Minh Vương đang tức giận, cũng không để ở trong lòng, sau khi đứng vững thì vội vàng đuổi theo, ngăn Minh Vương lại: "Hoàng thúc, xin hãy bình tĩnh."

Ở một bên khác, Thái tử cũng vội vàng chắn trước mặt Liễu Thanh Dương.

"Liễu Thanh Dương ngươi lăn ra đây cho ta, đừng làm rùa đen rụt cổ nữa!"

Minh Vương tức giận cũng không có khả năng thật sự làm tổn thương Tạ Đạm và Thái tử, chỉ có thể đứng sau Tạ Thiệu và Tạ Đạm mắng Liễu Thanh Dương: "Năm đó ngươi liều lĩnh nhất định phải mang theo một đứa trẻ rời kinh thành đi thủ biên quan, bao nhiêu người cũng khuyên không được ngươi, bây giờ chính ngươi phải tự mình nhìn xem, nữ nhi bị ngươi dạy thành cái dạng gì, ngươi có xứng đáng với nương tử Kiều gia không?"

Nhắc tới Kiều Uyển Du, sắc mặt Liễu Thanh Dương lập tức thay đổi.

"Ngươi khư khư cố chấp muốn rời khỏi nơi đau lòng này, tự mình rời đi là được, hà tất phải mang theo đứa bé đi chịu khổ cùng ngươi!" Minh Vương tiếp tục mắng: "Thư hương danh môn của Kiều gia, còn sợ không dạy ra được một cô nương tốt sao? Đều là do Liễu Thanh Dương ngươi ích kỷ! Giả vờ thâm tình cái gì! Ta nhổ vào!"

Thánh Thượng nhíu nhíu mày, trách mắng: "Cửu đệ!"

Hoàng hậu cũng nhíu mày nói: "Cửu đệ uống say rồi sao!"

Liễu Thanh Dương nắm chặt hai tay, vòng qua Thái tử đi ra, Thái tử vội ngăn ông lại: "Đại tướng quân bớt giận, hoàng thúc uống say lại đang tức giận, đại tướng quân chớ để ở trong lòng."

Liễu Thanh Dương chịu đựng lửa giận, trầm giọng nói: "Điện hạ, không sao."

Tạ Thiệu đang khó xử không khỏi nhìn về phía Thánh thượng, Thánh thượng đang trầm tư cân nhắc cách giải quyết như thế nào, cũng không chú ý tới tầm mắt của Tạ Thiệu, Tạ Thiệu liền nhìn về phía Kiều đại gia, thấy Kiều đại gia nhẹ nhàng gật đầu, hắn mới gật đầu tránh ra.

"Liễu Thanh Dương ngươi là đồ nhát gan, bản vương xem thường ngươi từ đáy lòng! Ngươi đã hạ quyết tâm ở lại biên quan bây giờ còn trở về làm gì, ngươi trở về thì trở về, còn làm hại nhi tử của bản vương làm gì, năm đó ngươi chưa hại bản vương đủ hay sao?”

Tạ Thiệu vừa tránh ra, Minh Vương cũng liền vòng qua Tạ Đạm chỉ vào mũi Liễu Thanh Dương mà mắng: "Trong mười tám năm này, nếu ngươi nghĩ cho nha đầu này, sẽ không giống như chim cút núp trong cát vàng, nương tử Kiều gia nếu dưới suối vàng biết, nhất định sẽ mắng ngươi đến thối đầu!"

"Ngươi liếc bổn vương làm gì, sao nào, muốn đánh nhau à? Đến đây, đừng tưởng rằng bổn vương sợ ngươi!"

Liễu Thanh Dương cũng không muốn đánh nhau, tuy Minh Vương mắng khó nghe, nhưng ông ấy cũng không mắng sai. Là do ông ích kỷ, nhát gan, nếu không Chiêu Chiêu cũng sẽ không đi theo ông chịu nhiều đau khổ như vậy. Nàng vốn nên lớn lên ở Ngọc Kinh phồn hoa, học thư minh lý, bình an vui vẻ chứ không phải tay cầm đao thương rong ruổi sa trường theo ông.

Liễu Thanh Dương đang ngẩn người thì Minh Vương đã vung nắm đấm tới.

Ông né tránh theo bản năng nhưng nếu ông né tránh, một quyền kia nhất định sẽ đánh vào Tạ Thiệu phía sau ông, Liễu Thanh Dương liền không né không tránh, miễn cưỡng nhận lấy một quyền này.

"Cửu đệ dừng tay!"

Thánh thượng phẫn nộ quát lên, vừa muốn tiến lên lại đã bị hoàng hậu giữ chặt.

Hoàng hậu lắc đầu với thánh thượng, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, hãy để cho bọn họ giống như trước đây, tự mình giải quyết đi."

Thánh thượng nao nao, lúc này mới nhớ tới rất nhiều năm trước, Vu Phong và Cửu đệ đánh nhau căn bản không phải chuyện hiếm lạ gì. Khi đó bọn họ còn trẻ, cũng là lúc huyết khí phương cương, bọn họ từng học cùng trường tư thục Kiều gia một thời gian, Cửu đệ và Vu Phong đều có tính tình nóng nảy không khác nhau lắm, nếu so ra thì Vu Phong nóng nảy hơn, ông phạm lỗi căn bản sẽ không quản ngươi có phải hoàng tử hay không, đè dưới thân đánh một trận. Đại khái là Cửu đệ chịu đựng nhiều nắm đấm của Vu Phong nhất. Cửu đệ cũng đã nhiều lần đánh nhau, nhưng không một lần thành công.

Bây giờ, cảnh tượng đó đã phảng phất như cách một thế hệ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play