Thánh thượng ngây người, Minh Vương và Liễu Thanh Dương sớm đã túm tụm lại đánh nhau.

Thái tử và Nhị hoàng tử muốn đi can ngăn nhưng thị vệ sợ bọn họ bị thương, ai cũng ngăn cản chủ tử của mình, cung nữ cũng ngăn Hoàng hậu và Hoàng quý phi ở phía sau.

Kiều Tương Niên và Kiều Hữu Niên nhíu chặt lông mày, nhất thời đều có chút luống cuống. Hai người lộ ra vẻ mặt giống nhau, lại khiến người ta liếc mắt một cái phân không rõ ai là ai.

So sánh ra, Kiều đại gia và Thôi thị lạnh nhạt hơn nhiều. Cảnh tượng như vậy đối với bọn họ mà nói thực sự không tính là xa lạ.

Ngày ấy, Thánh Thượng và Minh Vương cùng Liễu Thanh Dương đi học ở Kiều gia, Thôi thị cũng ở đó, khi đó bọn họ đều còn trẻ, mười mấy người ngồi ở lớp học, đùa giỡn Đế Sư thường xuyên muốn bãi khóa. Mà trong đó ồn ào nhất chính là Minh Vương và Liễu Thanh Dương.

Hai người giống như trời sinh không hợp, cái gì cũng phải tranh giành, Đế Sư không phán quyết được bọn họ, thế là bọn họ tự dùng nắm đấm để phân thắng bại.

Liễu Thanh Dương quả thật là một người ngang ngạnh, vừa nóng nảy đã đè Minh Vương xuống đánh, ai cũng khuyên không được, số ít mấy lần Minh Vương đánh thắng kia đều là bởi vì Kiều Uyển Du có mặt.

Có Kiều Uyển Du ở đây, cho dù một khắc trước Liễu Thanh Dương muốn chọc thủng trời, một khắc sau cũng có thể ngoan ngoãn thu hết tính khí đứng đấy.

Minh Vương bắt được nhược điểm này của ông, mỗi lần muốn đánh nhau đều sai người mời Kiều Uyển Du tới, lần nào cũng thành công. Nhưng Kiều Uyển Du cũng xót Liễu Thanh Dương, mấy lần sau bà không đi nữa.

Cảnh tượng này là một màn gà bay chó chạy, chướng khí mù mịt, nhưng khi nghĩ đến lại bất giác cong khóe môi. Đó là thời gian thiếu niên thuộc về riêng bọn họ, thời gian tốt đẹp vĩnh viễn không thể quay về.

Tạ Hành lạnh lùng nhìn trò hề này.

Không thể nghi ngờ, đây là một hồi náo nhiệt đặc sắc nhất mà hắn xem trong mười tám năm qua, nếu không phải hắn ở trung tâm của trò khôi hài này, hắn nhất định sẽ vỗ tay khen hay, nếu không phải nữ nhân điên này hiện tại vẫn ngồi ở trên đùi hắn ngáy o o, có lẽ hắn cũng có thể điều chỉnh tâm tính, từ đó tìm niềm vui thú. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Không biết qua bao lâu, không biết có phải bởi vì đánh mệt mỏi hay không, xung quanh rốt cục cũng an tĩnh lại.

Tạ Thiệu và Tạ Đạm tiến lên đỡ hai người ngồi xuống.

Hai vị thái y sớm được Thánh thượng tuyên tới chờ ở một bên ăn ý tiến lên xem bệnh cho hai người.

Liễu Thanh Dương nhìn chằm chằm thái y có hơi quen mắt, cau mày nhìn thật lâu.

Thái y kiểm tra thương thế xong, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt ông, không mặn không nhạt nói: "Liễu đại tướng quân còn nhớ ta sao."

Thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không sợ hãi, ngay lập tức khiến Liễu Thanh Dương nhớ tới ông ấy. Thời niên thiếu, mỗi lần ông và Minh Vương đánh nhau, người đến khám bệnh cho ông đều là người trước mắt này.

Dường như nghĩ tới điều gì, Liễu Thanh Dương nhìn về phía thái y đang chẩn thương cho Minh Vương, quả nhiên cũng là một khuôn mặt quen thuộc.

Liễu Thanh Dương không khỏi cười thầm trong lòng, Thánh thượng vẫn chấp nhất trước sau như một, luôn muốn duy trì sự công bằng.

Tống Hòe Giang mang theo chìa khóa trở về nhìn thấy Liễu Thanh Dương và Minh Vương đều bị thương, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, dường như tất cả những thứ này đều nằm trong dự liệu của ông.

Dưới sự bày mưu đặt kế của Kiều đại gia, Kiều Tương Niên tiến lên nhận lấy chìa khóa, mở vòng bạc ra.

Vòng bạc mở ra, trận náo nhiệt này coi như tạm thời kết thúc.

Tạ Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Tương Niên, tựa hồ một khắc cũng không muốn nhẫn nại.

Kiều Tương Niên do dự một chút, khom lưng ôm Liễu Tương từ trong ngực hắn ra ngoài.

Tạ Thiệu và Tạ Đạm đồng thời nhìn về phía Kiều Tương Niên, hoàng hậu và hoàng quý phi cũng vậy.

Lúc này Thôi thị tiến lên lạnh nhạt phân phó: "Tương Niên, đưa muội muội trở về trước."

Một câu muội muội coi như là giải thích.

Hoàng hậu ôn hòa nói: "Ban đêm lạnh, cẩn thận không để gió lạnh, thái tử, con đi lấy áo choàng cho Vân huy tướng quân, đưa Kiều phu nhân cùng Kiều công tử về."

Tạ Thiệu cung kính đồng ý.

Hoàng quý phi lạnh lùng nhìn Tạ Đạm, Tạ Đạm như không có cảm giác, đi về phía Tạ Hành: "A Hành có sao không? Ta đưa đệ về."

Tạ Hành không nhúc nhích.

Cũng không phải hắn không muốn động, hắn chỉ hận không thể lập tức đứng dậy rời khỏi nơi bực mình này, nhưng do chân hắn tê quá, căn bản không cử động được. Nhưng Tạ Hành không thể nói ra lời này vì quá sĩ diện. Vì thế, hắn hoạt động cổ tay, lạnh lùng nhìn về phía Liễu Thanh Dương: "Liễu đại tướng quân, việc này dự định xử lý như thế nào?"

Liễu Thanh Dương đang do thái y bôi thuốc, nghe vậy âm thanh trầm trầm nói: "Thế tử muốn xử lý như thế nào?"

Thật ra Liễu Thanh Dương đã suy nghĩ về vấn đề này, nhưng nhất thời ông cũng không nghĩ ra cách giải quyết hậu quả.

Ông không qua lại với Tạ Hành, chỉ nghe qua một hai câu từ nhà Kiều gia, nhưng điều này không đủ để ông hiểu Tạ Hành. Đã là việc ông không nghĩ ra biện pháp giải quyết, còn không bằng để cho Tạ Hành tự mình đề xuất. Việc này là lỗi của bọn họ, chỉ cần Tạ Hành đề xuất không quá đáng, ông đều đồng ý.

Tạ Hành từ chối thái y tới bôi thuốc cho hắn, sau khi chân hết tê, hắn lại nói: "Việc này là do Vân Huy tướng quân gây nên, chắc hẳn nàng đã sớm nghĩ xong hậu quả."

"Trọng Vân, chúng ta hồi phủ."

Liễu Thanh Dương nhíu mày.

Ý là để Chiêu Chiêu tự đi qua bồi tội cho hắn?

Minh Vương không nhìn Liễu Thanh Dương nữa, sau khi cáo lui với Tạ Hành với Thánh thượng thì rời đi mà không quay đầu lại.

Đợi hai cha con Minh Vương đi xa, Thánh Thượng mới trấn an nói: "Vu Phong à, trẫm cũng cảm thấy việc này để cho bọn họ tự xử lý là được, thật ra việc này cũng không phải là việc gì lớn, đơn giản là một trò khôi hài sau khi bọn nhỏ uống say, so với lúc ấy của chúng ta, thật đúng là không thể coi là cái gì."

Thánh thượng dứt lời lại nhìn về phía Kiều đại gia, nói: "Lan Chi, ngươi nói có đúng không?"

Kiều đại gia chắp tay nói: "Bệ hạ nói đúng."

Liễu Thanh Dương cũng đứng dậy nói: "Thần tuân chỉ."

"Hà hà hà hà, đây mà gọi là ý chỉ à, chẳng qua là thương lượng với các khanh thôi, nếu như bọn nhỏ không giải quyết được, chúng ta ra mặt cũng không muộn." Thánh thượng vỗ vỗ bả vai ông, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, mau trở về đi, trở về dưỡng thương cho tốt, hai ngày này đừng đánh nhau nữa."

Tất nhiên Liễu Thanh Dương đồng ý, cùng Kiều đại gia cáo lui.

Đợi hai người rời khỏi, Thánh Thượng liền nói với nội thị: "Sáng sớm ngày mai, đưa chút thuốc trị thương, ban thưởng đi, cũng giống như trước đây, không thể nặng bên này nhẹ bên kia." ( truyện trên app T•Y•T )

Nội thị gật đầu: "Vâng, nô tài hiểu."

***

Trên yến tiệc hoàng cung, vở hài kịch này dần bị màn đêm che lấp, vạn vật từ từ chìm vào giấc ngủ, mọi thứ trở nên yên tĩnh, nhưng cơn gió đêm bất ngờ nổi lên, như báo hiệu một cơn giông bão sắp kéo đến.

Liễu Tương tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, nhắm mắt rửa mặt, uống một ngụm nước mật ong nha hoàn bưng tới, cảm thấy khá hơn chút mới hỏi: "Giờ nào rồi?"

Nha hoàn Mộ Vũ trả lời: "Vừa qua giờ Tỵ."

Sau đó liền không nói nữa.

Liễu Tương kỳ quái nhìn Mộ Vũ, mặc dù nàng mới ở chung với nàng ấy mấy ngày nhưng cũng biết nha đầu này là tính tình lanh lợi hoạt bát, bình thường mặc dù không tính là nói nhiều nhưng tuyệt đối không đến mức an tĩnh giống như hôm nay.

Suy nghĩ một chút, Liễu Tương quan tâm nói: "Có phải ngươi chịu ấm ức gì không?"

Mộ Vũ mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Tương: "Nô tỳ không có."

"Ngược lại là cô nương, đại khái phải chịu ấm ức rồi."

Liễu Tương sửng sốt: "Ý ngươi là sao?"

Cuối cùng Mộ Vũ không nhịn được, nói: "Cô nương không nhớ đêm qua trong cung yến đã xảy ra chuyện gì à?"

Được nàng nhắc nhở như vậy, trong đầu Liễu Tương nhanh chóng hiện lên một số mảnh vỡ lẻ tẻ.

Nàng vuốt vuốt mi tâm, cố gắng tụ chúng nó lại với nhau, chờ gương mặt kia dần dần rõ ràng, đôi mắt nàng sáng lên, ngẩng đầu thăm dò nói: "Đêm qua... Hình như ta gặp được một vị tuyệt thế mỹ nam tử, là thật sao?" 

Khóe môi Mộ Vũ giật giật: “Đại khái, là vậy."

Mắt Liễu Tương càng sáng: "Hình như ta cướp chàng làm phu quân của ta?"

Mộ Vũ hít sâu một hơi: "... cũng là thật."

Trong lòng Liễu Tương không khỏi có chút vui mừng: "Ta còn dùng Tỏa Tình Hoàn khóa chàng lại?"

Mộ Vũ: "... Vâng."

Liễu Tương hưng phấn lên, mắt trần có thể thấy.

Vậy mà tất cả đều là thật, không phải một giấc mộng.

Tuyệt mỹ nam tử như vậy, nàng chưa từng gặp qua, nếu thật làm phu quân của nàng, nàng nằm mơ cũng phải cười tỉnh, Liễu Tương nhịn không được kích động, hỏi: "Giờ chàng đang ở nơi nào? Ta có thể cướp chàng về không?"

Mộ Vũ thở dài khó tả: "Cô nương có biết người ấy là ai không?"

Trách không được khi nàng tới hầu hạ cô nương, Tống phu nhân ngàn vạn dặn dò nếu theo cô nương ra ngoài nhất định phải trông chừng cô nương, nhất là phải đề phòng công tử tuấn tú, giờ nàng cảm thấy, hẳn nên là đề phòng cô nương mới đúng.

Liễu Tương thấy thần sắc nàng khác thường, trong lòng trầm xuống, dò xét nói: "Ta nhớ rất rõ, chàng không phải Thái tử cũng không phải Nhị hoàng tử, dù sao cũng không phải là hoàng tử khác chứ?"

"Không phải..." Mộ Vũ cố gắng kéo môi nói.

Liễu Tương nghe giọng điệu này của nàng liền nhẹ nhàng thở ra.

Không phải hoàng tử là tốt rồi.

"Là thế tử Phủ Minh Vương."

Liễu Tương cong môi: "Vậy thì tốt, nếu ta đã đoạt người thì phải có trách nhiệm với chàng ấy, đợi ta đi cầu chỉ tứ hôn với bệ hạ...ngươi... ngươi nói lại xem hắn là ai?"

Mộ Vũ nhìn Liễu Tương đang mờ mịt, chậm rãi nói: "Thế tử Phủ Minh Vương."

Hai người nhìn nhau thật lâu, trong phòng ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một lúc sau, Liễu Tương khẽ cười: "Hình như lỗ tai ta còn chưa tỉnh rượu, ngươi nói lại lần nữa xem, phu quân đêm qua ta cướp được là ai?"

Ánh mắt Mộ Vũ mang theo chút đồng tình: "... Thế tử Phủ Minh Vương."

Liễu Tương hoàn toàn trầm mặc.

Ánh mắt nàng từ kinh ngạc đến bàng hoàng rồi đến không dám tin, cuối cùng chỉ còn một mảnh tĩnh mịch, nàng ngước mắt nói: "Ngọc Kinh có Phủ Minh Vương thứ hai không? Thế tử của Phủ Minh Vương này không phải tên là Tạ Hành đúng không?"

Mộ Vũ: "..."

"Cô nương, trốn tránh không giải quyết được vấn đề."

Liễu Tương mặt xám như tro tàn, rũ bả vai xuống. Từng cảnh tượng đồng thời hiện lên ở trong đầu nàng, càng ngày càng rõ ràng.

"Của ta!"

"Chàng tên là Thế tử à? "

"Cục vàng? Đây đâu phải là vàng đâu, rất mềm đấy..."

"Phụ thân, con tự đoạt một phu quân, người nhìn xem, có đẹp không?"

"Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu..."

Đó là một gương mặt rất đẹp, rất đẹp, vừa rồi nghĩ đến những hình ảnh này, trong lòng nàng đều là vẻ vui sướng và kích động, nhưng thực tại lại nói cho nàng biết, chủ nhân của mỗi một chỗ đều mọc trên gương mặt mà nàng thích, tên là Tạ Hành.

Tạ Hành là ai, thế tử nổi tiếng của Phủ Minh Vương, là bảo bối trong lòng Minh Vương.

Kiều Nguyệt Xu ngàn vạn dặn dò hắn là người tuyệt đối không thể trêu chọc, nhân vật khiến Kiều Hữu Niên phải rụt rè, còn là một người vô cùng phiền phức. Cho dù nhìn từ chỗ nào, đây tuyệt đối đều là người nàng không thể trêu chọc, hơn nữa còn trêu chọc không nổi.

Mỹ nhân kia sao lại là... Tạ Hành chứ?

Không phải là Trương Hành, Lý Hành, Vương Hành sao?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play