"Không sao." Tạ Hành.
Tạ Đạm thấy hắn không hứng thú lắm, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhìn kỹ thì đúng là không giống dáng vẻ khó chịu, liền không hỏi nhiều nữa.
Liễu Tương cũng cảm giác được đối diện có một ánh mắt rơi vào trên người nàng, nhưng nàng nhớ lời ma ma dạy bảo, không hề ngẩng đầu nhìn loạn, càng quan trọng hơn là nàng biết đó là phương hướng của Nhị hoàng tử, nàng càng hạ quyết tâm xem nhẹ, tuyệt không ngẩng đầu. Vì vậy nàng hoàn toàn không biết bên cạnh Nhị hoàng tử đã có thêm một người.
Liễu Tương vừa quay lại chỗ ngồi chưa ăn được vài miếng thì lại có người đến mời rượu.
Tống Trường Sách thay nàng cản mấy chén nhưng tửu lượng tốt nữa cũng không chịu nổi tình huống này, chỉ một khắc đồng hồ, đáy mắt hai người đều nhiễm men say.
Tống Trường Sách uống nhiều rượu đến bụng trướng, liền rời tiệc đi tìm nhà xí, Liễu Tương lại uống liền mấy chén, ánh mắt càng thêm mê ly.
Thôi thị thực sự không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Kiều Tương Niên.
Hôm nay là sân nhà của Liễu gia, chúng triều thần đến mời rượu, bọn họ không tiện can thiệp, mắt thấy đã đến mức không thể tiếp tục nữa mới có thể ra mặt.
Kiều Tương Niên hiểu ý gật đầu, khi lại có người đứng dậy đi về phía Liễu Tương, hắn bưng chén rượu bước theo, thay Liễu Tương ngăn rượu lại, Kiều Hữu Niên cũng đứng dậy ngăn một người khác.
Huynh đệ Kiều gia ra mặt, chúng triều thần cũng hiểu, thức thời thấy tốt thì thu lại, nhưng Liễu Tương lúc này đã say tới rối tinh rối mù. Hai gò má nàng hơi phiếm hồng, ánh mắt như một vũng nước xuân, con ngươi đen láy lơ đãng xoay chuyển, đầy vẻ mơ màng.
Trong lúc lơ đãng, nàng ngước mắt một cái liền đối diện với một khuôn mặt có thể xưng là tuyệt sắc khuynh thành. Khoảnh khắc đó, vạn vật xung quanh dường như đều yên tĩnh. Trong mắt nàng chỉ thấy được gương mặt kia.
Trâm vàng tóc đen, quý khí lỗi lạc, ngũ quan như quỷ phủ thần công, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ đến cực hạn, dưới ánh nến, ngay cả hàng lông mi rũ xuống cũng khiến người ta không dời mắt được. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực này, hắn chậm rãi ngước mắt nhìn lại. Đôi mắt kia lười biếng, cao ngạo rồi lại xa cách, đạm mạc, mâu thuẫn lại vạn phần hài hòa.
Trong nháy Liễu Tương mắt liền nghĩ đến mèo.
Nó ngồi xổm cao cao tại thượng, cái đuôi kiêu ngạo cuộn lại, lạnh lùng kiêu ngạo liếc nhìn ngươi, trong con ngươi lộ vẻ cao ngạo nhưng câu dẫn lòng người ngứa ngáy khó nhịn, chỉ hận không thể cung cấp hết thảy tốt đẹp thế gian cho nó, cầu nó ân sủng một lát.
Trái tim Liễu Tương đập thình thịch nhanh chóng. Nàng đưa tay che trái tim, nó chưa bao giờ đập kịch liệt như bây giờ.
Đây là người đẹp nhất mà nàng từng gặp, không có người thứ hai.
Nàng nghĩ, thế gian này hẳn không có người nào đẹp hơn hắn, lại hợp tâm ý của nàng hơn. Phu quân của nàng nên khuynh thành như vậy, vả lại hắn không phải Thái tử, cũng không phải nhị hoàng tử, có thể lấy!
Đúng lúc này, nàng lại phát hiện có nữ tử đi về phía hắn, con ngươi vốn rơi vào trên người nàng không chút lưu tình chuyển dời đến trên người nữ tử kia, mất mát cùng gấp gáp đồng thời xông lên đầu.
Liễu Tương đứng bật dậy.
Rượu đã khuếch đại dục vọng, cũng khuếch đại cảm giác chiếm hữu không thể giải thích được.
Nàng muốn lại gần hắn, muốn có được toàn bộ ánh mắt của hắn, thậm chí muốn giấu hắn đi, chỉ để mình nàng nhìn thấy.
Tạ Hành nhìn chằm chằm quý nữ trước mắt, môi mỏng khẽ mở: "Có việc gì?"
Quý nữ nắm chặt chén rượu trong tay, hai gò má hơi đỏ lên, mặt mày tràn đầy thẹn thùng, nàng ta dùng dũng khí rất lớn mới đi tới kính rượu, nhưng dưới ánh mắt lạnh nhạt của hắn, nhất thời nàng ta nói không nên lời.
Tạ Hành dần mất kiên nhẫn.
Tạ Đạm nhìn quý nữ đang căng thẳng, bưng chén rượu lên: "Thanh Thù."
Quý nữ kia chính là biểu muội của Tạ Đạm, Nguyễn Thanh Thù, nàng ta biết Tạ Đạm đang giải vây cho mình nhưng vẫn không cam lòng nhìn về phía Tạ Hành, thấy đối phương không có nửa phần ý bưng chén rượu, nàng ta mới cắn môi, đi đến trước mặt Tạ Đạm: "Thanh Thù kính biểu ca."
Tạ Đạm ừm một tiếng, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
Biến cố xảy ra ngay trong chớp mắt. Mấy người chỉ cảm thấy bóng người trước mắt nhoáng một cái, đợi đến khi kịp phản ứng lại, trong ngực Tạ Hành đã có thêm một người.
Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, ngay cả Trọng Vân đứng cách đó vài bước cũng không kịp phản ứng, hắn nhìn thấy Liễu Tương đi tới, nhưng hắn cho rằng nàng chỉ tới chào hỏi, căn bản không ngờ nàng sẽ lập tức đi về phía Tạ Hành, cũng dùng khí thế lôi đình dứt khoát lưu loát ngồi xuống trên đùi Tạ Hành.
Mà Tạ Đạm cách Tạ Hành gần nhất, nếu như hắn không cùng Nguyễn Thanh Thù uống chén rượu kia, có lẽ cũng có thể ngăn người lại, nhưng không có nếu như. ( truyện trên app T Y T )
Sắc mặt Tạ Đạm và Thanh Thù đồng thời đại biến, gắt gao nhìn chằm chằm người trong ngực Tạ Hành.
Liễu Tương ngồi trên đùi Tạ Hành, hai tay vòng qua cổ hắn, còn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thanh Thù, trong mắt là sự khiêu khích trần trụi.
Nguyễn Thanh Thù tức giận đến mức lồng ngực phập phồng không ngừng, cắn chặt răng.
Tạ Thiệu đang mời rượu với thần tử, nghe thấy tiếng hít thở xung quanh, hắn liền nhìn theo tầm mắt kinh ngạc bất định của mọi người, vị Thái tử từ trước đến nay gặp chuyện mà không biến sắc, lúc này trên mặt cũng phủ đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Tất cả mọi người Kiều gia kinh hãi hít sâu một hơi, Kiều đại phu nhân trực tiếp đứng lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Tương, chén rượu trong tay Kiều Nguyệt Xu run rẩy làm rơi xuống đất, mà trong tình cảnh này, tiếng giòn vang kia đã đặc biệt bé nhỏ không đáng kể.
Khuôn mặt Tạ Hành còn đen hơn tất cả mọi người.
Hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử to gan lớn mật trong ngực, cũng không biết có phải là tức giận quá hay không, đầu óc lại trống rỗng trong một chớp mắt, đến mức bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất đẩy người ta ra.
"Ngươi... Ngươi thật lớn mật!"
Giọng Nguyễn Thanh Thù hơi run rẩy, nhưng vì ngại thân phận của Liễu Tương, nàng ta không dám tiến lên kéo, chỉ quát: "Sao ngươi lại không biết liêm sỉ như thế, còn không mau đứng lên!"
Hành động này của nàng ta rơi vào trong mắt Liễu Tương chính là muốn đoạt mỹ nhân với nàng. Liễu Tương nhíu mày, nhanh chóng lấy ra một đôi vòng bạc khoá cổ tay mình và Tạ Hành, nàng hất cằm, vẻ mặt kiêu căng tuyên bố chủ quyền: "Của ta!"
Xung quanh lần nữa yên tĩnh lại.
Ánh mắt Tạ Đạm trầm xuống, nhanh chóng nhìn Tạ Hành.
A Hành và Liễu Tương có quen biết?
Nhưng rất nhanh hắn ta đã phủ nhận phỏng đoán này. Với sự hiểu biết của hắn ta về Tạ Hành, lúc này hắn không nói lời nào chỉ là vì tức quá mà quên mất, chứ không phải là dung túng.
Nguyễn Thanh Thù không dám tin, nàng ta run rẩy nói: "Ngươi...ngươi nói cái gì?"
Nàng điên rồi! Nàng nhất định là điên rồi!
Nàng có biết đây là ai hay không?!
Kiều Tương Niên đang bước tới cũng bởi vì vậy mà khựng lại, hắn mím chặt môi, trong mắt hiện lên cùng một sự nghi hoặc như Tạ Đạm.
Chiêu Chiêu quen biết Tạ Hành?
Không, không thể nào, hôm qua Chiêu Chiêu nói chưa từng gặp Tạ Hành, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Tống Trường Sách đi nhà xí trở về liền nhìn thấy màn này, hắn dụi mắt xác định mình không nhìn lầm, trái tim lập tức lạnh một nửa, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa!
Trời đất ơi, hắn vừa đi nhà xí, sao tướng quân lại ngồi trong ngực người ta rồi!
Nhất là khi ánh bạc kia chợt lóe kèm theo tiếng cạch truyền đến, Tống Trường Sách càng như rơi vào hầm băng. Hắn cảm giác hắn như đã phạm phải một sai lầm trời không dung đất không tha!
Trong sự im lặng chết chóc, cuối cùng Tạ Hành cũng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Trọng Vân!"
Trọng Vân như ở trong mộng mới tỉnh, mang theo vài phần hoảng hốt tiến lên muốn kéo Liễu Tương đi, nhưng một tay Liễu Tương vòng quanh cổ Tạ Hành, tay kia với tay Tạ Hành vì một đôi vòng bạc nắm cột chặt lấy nhau, bởi vậy hắn không dám dùng lực, sợ làm Tạ Hành bị thương.
Tạ Đạm thấy Trọng Vân khó xử, tiến lên nói với Liễu Tương: "Vân huy tướng quân, nàng uống say rồi."
Liễu Tương không quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tạ Hành cười như nở hoa: "Ta không say."
Mọi người: "..."
Lúc này Tạ Thiệu cũng đi tới, ấm giọng khuyên nhủ: "Vân huy tướng quân, nàng buông thế tử ra trước đã."
Đôi mắt Liễu Tương như đóng đinh trên mặt Tạ Hành, không thể rời đi mảy may: "Chàng tên Thế tử à."
Tạ Thiệu: "..."
Mọi người: "..."
Hóa ra nàng không quen Tạ Hành.
Thánh thượng và Liễu Thanh Dương cùng Minh Vương đang nói chuyện vui vẻ, nhất thời không phát giác được biến hóa dưới đó, lúc này, nội thị bước nhanh đến trước mặt Thánh thượng, hắn liếc mắt qua Liễu Thanh Dương, cố gắng dịu dàng nói khẽ: "Bệ hạ, có cô nương đùa giỡn thế tử Phủ Minh Vương, thị vệ kéo không ra."
Liễu Thanh Dương nghe vậy kinh ngạc vạn phần, lâu không về kinh, quý nữ trong kinh này lại lại dạn dĩ đến vậy sao?
Ông ôm tâm tình hiếu kỳ tò mò nhìn qua, sau đó trong lòng bỗng dưng lạnh lẽo, lại thấy nữ tử ỷ lại trong ngực Tạ Hành không phải nữ nhi theo ông hồi kinh thì là ai.
Liễu Thanh Dương liếc nhìn khuôn mặt Tạ Hành, vừa tức giận vừa kinh ngạc, vừa dở khóc dở cười, còn có cảm giác an tâm đến kỳ lạ, ông đã sớm nói mà, đứa nữ nhi này của ông sớm muộn gì cũng sẽ gục ngã vì mỹ sắc, nhưng ông thực sự không ngờ rằng, lại ở trong hoàn cảnh như vậy.
Không đúng!
Nội thị vừa nói là... Thế tử Phủ Minh Vương?!
Cảm giác chân thật thoáng cái liền biến mất.
Tuy rằng ông vừa mới hồi kinh không lâu nhưng cũng biết thế tử phủ Minh Vương, Tạ Hành là bảo bối trong lòng Minh Vương, khóe mắt thoáng nhìn thấy hai mắt Minh Vương đã bốc hỏa, ông hít sâu một hơi, đứng dậy quát lớn: "Nữ nhi bất hiếu, mau buông cục vàng kia ra!"
Tiếng nói của Đại tướng quân vang dội lại vang dội, đánh thức tất cả mọi người, nhưng câu ‘cục vàng’ kia khiến khóe môi tất cả mọi người khẽ run lên.
Mặc dù mọi người đều biết Tạ Hành chính là cục vàng của Phủ Minh Vương, nhưng trong trường hợp này mà gọi ra, không hiểu sao lại có mấy phần buồn cười. Nhưng không ai dám cười, đều cố nhịn đến mức đỏ mặt tía tai.
Trong sự im lặng quỷ dị, Liễu Tương đưa tay chọc má Tạ Hành: "Cục vàng á? Đây đâu phải vàng đâu, rất mềm mà."
"Phụ thân, con tự đoạt phu quân, người nhìn xem, có đẹp không?"
Gương mặt Liễu Thanh Dương lập tức ngũ vị tạp trần.
Ông chột dạ nhìn Minh Vương, Minh Vương sớm đã tức giận đến sắc mặt tái xanh, vung tay áo đi xuống dưới đài, Liễu Thanh Dương vội vàng đi theo.
Lửa giận của Tạ Hành tăng vọt, trừng mắt muốn nứt cả mắt nhìn chằm chằm Liễu Tương, ngay cả thị vệ bên cạnh hắn cũng không thể tháo nàng từ trong ngực hắn ra, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chết chắc rồi!"
Hào quang nơi đáy mắt Liễu Tương càng lớn hơn.
Mèo con tức giận rồi, lại càng câu người hơn!
Nàng xích lại gần hôn hắn một cái: "Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu!"
Bước chân của Minh Vương và Liễu Thanh Dương đồng thời khựng lại.
Một người tức giận đến mức đầu óc choáng váng, một người đau đầu thầm nghĩ xong rồi.
Tạ Hành chưa từng gặp qua nữ tử như vậy, gương mặt nóng bỏng khiến hắn ngây ngốc thật lâu cũng chưa thể hoàn hồn.
Hắn như đang nằm mơ, nhưng hắn cảm thấy cho dù là mộng cũng không hoang đường như vậy.
Sao nữ nhân điên này lại dám?
Tất cả mọi người xung quanh đều vì âm thanh giòn tan kia mà cứng đờ tại chỗ, hai chữ khiếp sợ đã không đủ để hình dung cảm thụ của bọn họ lúc này, mà đầu óc của tất cả mọi người Kiều gia càng như sấm nổ ngang tai, trong lúc nhất không phân biệt được đông tây nam bắc.
Kiều Hữu Niên há hốc miệng hồi lâu không khép lại được.
Trời ơi, Chiêu Chiêu đùa giỡn ai không đùa giỡn, sao hết lần này tới lần khác lại trêu chọc vào đúng người này!
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o