Chỗ ngồi của đại gia và nhị gia Kiều gia chỉ đứng sau Minh Vương, hai người xã giao giao nhau vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Liễu Tương, nhị phu nhân và huynh đệ tỷ muội Kiều gia ở phía sau đều đặt hơn phân nửa tâm tư lên người Liễu Tương.
Nhìn thấy Nhị hoàng tử đứng dậy đi về phía Liễu Tương, trái tim của tất cả mọi người đều treo lên. Lúc đó, Tống Trường Sách đang hỏi Liễu Tương có muốn ra ngoài tránh rượu không.
Liễu Tương vừa định đồng ý, liền nghe một giọng nói trầm ổn truyền đến: "Vân huy tướng quân."
Liễu Tương quay đầu lại liền đối diện với một khuôn mặt tuấn lãng.
Người tới khí thế hiên ngang, tư thế oai hùng bừng bừng, nàng hơi sửng sốt, vội vàng đứng lên chắp tay hành lễ: "Nhị hoàng tử."
Người trước mắt có đẹp đến đâu nàng cũng không thể nhìn nhiều.
Nhị hoàng tử Tạ Đạm một tay cầm chén rượu, một tay khác giơ lên: "Vân huy tướng quân không cần đa lễ."
"Nghe nói Vân tướng quân thiện chiến sa trường đã lâu, nhiều lần lập chiến công hiển hách, hôm nay gặp mặt, quả thật là tấm gương sáng của chúng ta." Tạ Đạm giơ ly rượu lên, nói: "Ta kính Vân tướng quân một ly."
Liễu Tương vội cầm ly rượu lên, nói: "Nhị hoàng tử quá khen, Liễu Tương không dám nhận."
Hai người cùng uống một chén, Tạ Đạm gọi cung nhân rót đầy rượu, hướng về Tống Trường Sách đang phòng bị nhìn chằm chằm hắn nâng chén: "Chúc mừng Trung lang tướng.”
Tống Trường Sách vội nâng chén: "Đa tạ Nhị hoàng tử."
Sau một phen khách sáo, Tạ Đạm cũng không có ý rời đi, Liễu Tương đành phải cung kính đứng đấy.
Tạ Đạm cũng nhìn ra sự xa cách và phòng bị Liễu Tương với hắn, trầm mặc một lát rồi nói câu khách sáo liền xoay người rời đi.
Liễu Tương nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, nhẹ nhàng thở ra.
"Vân huy tướng quân."
Liễu Tương vừa quay đầu, đã thấy Thái tử bưng chén rượu đi tới. Khóe môi nàng giật giật, cảm giác thở phào nhẹ nhõm vừa rồi đúng là quá sớm.
"Thần bái kiến Thái tử điện hạ." Liễu Tương chắp tay hành lễ.
Thái tử Tạ Thiệu mỉm cười, giọng nói ôn hòa: "Hôm nay là tiệc ăn mừng của tướng quân, tướng quân không cần câu nệ như vậy."
Ngọc thụ lâm phong, phong độ phi phàm.
Đây là đánh giá trong lòng Liễu Tương về Tạ Thiệu.
Ở biên quan mười tám năm, không, chính là đến Ngọc Kinh nhiều ngày như vậy, nàng cũng chưa từng thấy người nào trác tuyệt chói mắt hơn người trước mắt, nhưng nàng vẫn không dám nhìn nhiều, chỉ đáp một tiếng vâng.
Tạ Thiệu cúi đầu nhìn thức ăn trước mặt nàng, nói: "Những thức ăn này không hợp khẩu vị của tướng quân sao?"
Liễu Tương nhìn món ngon trước bàn mình, ngoại trừ một đĩa điểm tâm trong đó, cơ bản nàng không hề động tới món nào nữa.
Nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cũng không phải là không hợp khẩu vị, mà là từ lúc yến hội bắt đầu, người đến chúc rượu nàng không ngớt, chỉ riêng rượu cũng đã đủ no rồi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tạ Thiệu liền hiểu ý, ôn hòa cười nói: "Chư thần kính trọng tướng quân, không tránh khỏi nhiệt tình hơn một chút. Tướng quân có thể ra ngoài dạo một chút, hít thở không khí, đợi lát nữa quay lại, Cô sẽ bảo người chuẩn bị thức ăn nóng cho tướng quân."
Ý là để Liễu Tương ra ngoài tránh rượu.
Liễu Tương đang có ý này, nghe vậy thì mắt sáng lên, nhưng trong lòng nàng lại có chút lo lắng, nếu nàng đồng ý, Thái tử muốn đồng hành thì nàng sẽ không tiện từ chối.
Tâm tư cô nương cơ hồ đều viết hết ở trên mặt, Tạ Thiệu săn sóc nói: "Cô thấy trung lang tướng cũng hơi say rượu, hay để Trung lang tướng cùng tướng quân ra ngoài hít thở không khí, đợi thức ăn chuẩn bị xong, Cô sẽ cho người mời tướng quân và trung lang tướng trở lại."
Liễu Tương nghe vậy vội chắp tay nói: "Vậy thì đa tạ điện hạ."
Tạ Thiệu gật đầu cười khẽ: "Ra khỏi Lộ Hoa Đài, đi về phía nam có một hồ sen, lúc này đã có vài đóa sen nở, tướng quân có thể đến đó."
Tất nhiên là Liễu Tương đồng ý, cáo lui mang theo Tống Trường Sách rời tiệc.
Tạ Đạm thu hết một màn này vào đáy mắt, khi Tạ Thiệu xoay người, hắn dời tầm mắt liếc sang chỗ trống bên cạnh, nghiêng người thấp giọng hỏi Minh Vương: "Hoàng thúc, sao A Hành còn chưa tới."
Minh Vương khẽ thở dài, nói: "Lần trước bị thích khách tập kích, nó dầm mưa chưa khỏi hẳn, đêm qua lại bị lạnh, sáng nay thân thể có chút không khỏe, chắc sẽ đến muộn một chút."
Tạ Đạm ừm một tiếng, lại nói: "Hai ngày trước ta có được một gốc nhân sâm thượng hạng, ngày mai liền đưa cho A Hành."
Minh Vương: "Nhị hoàng tử thật chu đáo."
Tạ Đạm xua tay: "Ta và A Hành tâm đầu ý hợp, thật lòng mong đệ ấy khỏe mạnh, chỉ một cây nhân sâm thôi, không đáng là gì.”
Minh Vương nghe vậy liền không chối từ nữa, mỉm cười nói tạ ơn.
-
Liễu Tương và Tống Trường Sách rời khỏi Lộ Hoa Đài, rất nhanh đã đến hồ nước mà Tạ Thiệu nói. Lúc này, phần lớn hoa sen vẫn còn là nụ hồng chúm chím, chỉ lác đác nửa nở vài bông.
Tống Trường Sách tựa lưng vào cầu hình vòm, có chút hứng thú nói: "Thái tử cùng Nhị hoàng tử tựa hồ cũng có ý với tướng quân."
Liễu Tương nhún vai, nói thẳng: "Bọn họ cảm thấy hứng thú với phụ thân muội."
Trước khi tiến cung, Tống Hòe Giang đã cẩn thận dặn dò Tống Trường Sách, hắn đương nhiên cũng biết nội tình trong đó, vừa rồi chẳng qua cũng chỉ trêu ghẹo.
"Nhưng nếu so sánh qua màn giao đấu ngắn ngủi vừa rồi, thủ đoạn của Thái tử rõ ràng vượt trội hơn nhị hoàng tử."
Sau lời bông đùa, vẻ mặt Tống Trường Sách ngưng trọng nói: "Tướng quân nhất định phải khống chế đấy."
Liễu Tương hững hờ a một tiếng, nhưng trong lòng lại thở dài. Ngọc Kinh này không chỉ phồn hoa mê người, có trời mới biết nàng phí bao nhiêu sức mới nhịn xuống không nhìn loạn.
"Huynh nói xem, non nước Ngọc Kinh này sao lại nuôi dưỡng người đến thế?" Liễu Tương nhịn không được mà cảm khái nói: "Muội chưa từng thấy qua nam tử nào đẹp như vậy, sao hắn lại là Thái tử chứ."
Tống Trường Sách bật cười trước vẻ tiếc nuối trong ánh mắt nàng, "Ta đột nhiên cảm thấy đại tướng quân nói không sai, sớm muộn gì tướng quân cũng sa vào hai chữ mỹ sắc."
Liễu Tương khẽ hừ một tiếng.
"Nếu hắn không phải Thái tử, bản tướng quân cam tâm tình nguyện sa vào."
Tống Trường Sách nghe vậy liền quay mặt đi, như không muốn nhìn thẳng.
“Còn huynh, cô nương ở Ngọc Kinh có đẹp không?”
Tống Trường Sách không chút do dự, gật đầu: "Đẹp."
Ước chừng là từ nhỏ chịu ảnh hưởng của Liễu Tương, Tống Trường Sách cũng có chấp niệm nhất định đối với chữ "đẹp" này: "Quý nữ trên cung yến mỗi người đều giống như tiên nữ."
Nếu không phải hôm qua ma ma nghiêm khắc dạy bảo không thể nhìn loạn ở trên cung yến, càng không thể trực tiếp nhìn chằm chằm các cô nương công tử, hắn đã sớm hoa mắt.
Hắn rất có lý do hoài nghi, đây là mẫu thân cố ý dặn dò ma ma.
"Vậy huynh nói cho ta biết, huynh có coi trọng cô nương nhà ai không, ta đi mời đại cữu mẫu nói chuyện giúp huynh." Liễu Tương đi đến bên cạnh hắn, ghé vào lan can hứng thú bừng bừng nói. ( app TYT - tytnovel )
Tống Trường Sách nghe vậy, nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhưng cuối cùng hắn lại lắc đầu: "Vừa nhìn một cái đã thấy tất cả đều là tiên nữ, không dám nhìn kỹ."
"Không có tiền đồ." Liễu Tương khẽ cười nói.
"Tướng quân có bản lĩnh không, tướng quân có dám nhìn không?" Tống Trường Sách thản nhiên nói.
Liễu Tương lẽ thẳng khí hùng, nói: "Không dám, ma ma đã dạy phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe đấy!"
Nói xong, hai người liếc nhau, đều cười ra tiếng.
Dưới ánh đèn, thiếu niên thiếu nữ dựa vào lan can gỗ lim, cười vui vẻ, tự tạo thành một cảnh đẹp.
Từ xa Tạ Hành liếc mắt, sắc mặt nhàn nhạt dời ánh mắt, đi về phía Lộ Hoa đài.
Đi được một nửa, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt tươi cười xán lạn của cô nương, hỏi: "Đó là ai?"
Nội thị dẫn đường khó xử nói: "Hồi thế tử, ánh mắt nô tài không tốt, dưới ánh đèn càng mơ hồ, không thấy rõ."
Tạ Hành ồ một tiếng, bước chân nhanh hơn.
Giữa chốn đông người, đúng là ngày càng sa đọa!
-
Mùi rượu đã tản đi gần hết, người của Thái tử cũng kịp thời đến mời hai người quay lại.
Tống Trường Sách nhỏ giọng nói bên tai Liễu Tương: "Không hổ là trữ quân, thật sự là chu đáo."
"Tướng quân không phải là đối thủ của hắn."
Liễu Tương: "..."
Nàng cho Tống Trường Sách một khuỷu tay, như không có việc gì khoanh tay rời đi.
Tống Trường Sách ôm bụng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng có nội thị ở đây, hắn không tiện nổi điên hét lớn, đành cố nhịn rồi miễn cưỡng khách sáo cười cười với nội thị.
Hai người một trước một sau trở lại chỗ ngồi.
Tạ Thiệu nghiêng đầu khẽ gật đầu với Liễu Tương, Liễu Tương nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, chắp tay âm thầm gửi lời cảm ơn cho hắn, phía sau Tống Trường Sách nhìn đồ ăn trên bàn mình cũng đã hâm nóng, nâng trán mím môi nín cười. Ngay cả hắn cũng được hưởng phúc theo, tướng quân nguy rồi!
Tạ Hành lười biếng dựa vào chỗ ngồi, có chút hứng thú nhìn cảnh tượng này.
Thì ra nàng chính là Vân Huy tướng quân.
Ánh mắt Tạ Hành nhanh chóng lướt qua người Tống Trường Sách, lại liếc mắt nhìn Thái tử và Nhị hoàng tử, vẻ thú vị trong lòng càng đậm.
Hắn đột nhiên nghĩ đến cuốn thoại bản mà Trọng Vân đã đọc cho hắn nghe trước đó vài ngày.
Minh lang trúc mã, ôn hòa thiên giáng, đệ đệ hung hãn.
Những chữ kia lại trùng hợp cao độ với tràng cảnh trước mắt, không biết ba người này người nào sẽ cười đến cuối cùng.
Vừa vặn Trọng Vân đi đến phía sau hắn, hắn liền nghiêng người hỏi: "Thoại bản ngươi đọc cho ta mấy ngày trước ấy, cuối cùng ai thắng?"
Trọng Vân suy nghĩ một chút, trả lời: "Đệ đệ của Trạng Nguyên lang."
Tạ Hành nhướng mày, ý vị sâu xa nhìn Tạ Đạm bên cạnh.
Không biết Minh Vương đã ngồi bên cạnh Thánh thượng từ lúc nào, Tạ Đạm đã cảm nhận được rõ ràng ánh mắt Tạ Hành nhìn qua, hắn quay đầu lại, Tạ Hành cũng đã thu lại vẻ nghiền ngẫm, ánh mắt nhàn nhạt.
Tạ Đạm nhìn mặt hắn hơi tái nhợt, hỏi: "A Hành có khó chịu không?"
Tạ Hành lười biếng giật giật đầu ngón tay: "Không sao."
Tạ Đạm: "Thật sự không sao à?"
"Nếu thực sự khó chịu thì về phủ trước, kỳ thật hôm nay không đến cũng được."
Tạ Hành thầm nghĩ, không đến, sao có thể xem náo nhiệt được?
Hắn bỏ lỡ cái gì cũng không thể bỏ qua náo nhiệt nha.