"Em biết rồi." Cô trả lời bằng giọng buồn bực, "Em sẽ cố gắng, không để bà nội buồn."
Trong đại sảnh rộng lớn, mọi chỗ ngồi đều đã kín người. Có người mặc lễ phục sang trọng, có kẻ nịnh nọt lấy lòng. Không giống những năm trước chỉ có vài gia đình thân thiết, năm nay phần lớn những người có mặt Khương Trĩ Nguyệt đều không biết tên.
Bà nội mặc một chiếc sườn xám dài, những dấu vết thời gian để lại trên gương mặt bà không quá khắc nghiệt. Đôi mắt hiền từ cùng nếp nhăn dưới khóe mắt lại càng khiến bà trông phúc hậu hơn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà chậm rãi tiến lại gần. Ánh mắt bà dừng trên gương mặt Khương Biệt, tay khoác lấy cánh tay anh, dẫn anh vào trong. Ngay cả một ánh nhìn thoáng qua Khương Trĩ Nguyệt bà cũng không dành cho cô.
Khương Trĩ Nguyệt khẽ nhếch môi, đã quen với cách đối xử như vậy, lâu dần cũng không còn cảm thấy tủi thân hay bất mãn nữa.
Cô không muốn nán lại lâu, nhân lúc không ai để ý liền lẻn lên lầu, định bụng chờ đến lúc ăn cơm mới xuống.
Như vậy sẽ tránh được việc trở thành tâm điểm của những câu chuyện, tránh được những ánh mắt thương hại của tất cả mọi người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play