6 giờ 15 phút sáng, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Không khí tràn ngập mùi ẩm ướt báo hiệu cơn mưa lớn sắp đến. Cửa sổ phòng phát thanh mở toang, một luồng gió lạnh thổi thốc vào khiến Khương Trĩ Nguyệt lạnh đến mức hắt xì liền ba cái.

Cô xoa xoa đầu mũi đang ê ẩm, lấy từ trong cặp ra một chiếc bình giữ nhiệt rồi nhấp từng ngụm nước ấm.

Khi cơ thể dần ấm lên, Khương Trĩ Nguyệt cúi người mở hộp thư "Thư gửi từ bạn học". Bên trong toàn là giấy viết thư màu hồng phấn.

Đài phát thanh buổi sáng của trường A luôn đứng cuối bảng xếp hạng về lượng người nghe. Nguyên nhân lớn nhất là hầu hết sinh viên đều chưa dậy vào giờ đó. Ai lại rảnh rỗi đến mức bật radio lúc 6 giờ sáng cơ chứ?

Thế nên, các nữ sinh thường nhét tâm tư thầm kín của mình vào phong bì, gửi vào hộp thư của đài phát thanh, nhờ giọng của phát thanh viên truyền đạt lời yêu thương đến một chàng trai nào đó vẫn còn đang say ngủ.

Khương Trĩ Nguyệt đã quá quen với việc này. Cô bắt đầu mở thư, lướt qua nội dung một lượt rồi hạ thấp micro, áp sát để đọc.

"Anh Hạ Tùy thân mến, chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật của anh. Dáng người cao ráo, gương mặt điển trai, đôi mắt sâu thẳm của anh luôn khắc sâu trong lòng em, khiến em mãi không thể nào quên."

Vừa mới qua ngày Quốc khánh, nhưng giọng đọc của cô gái mạnh mẽ lạ thường, chỉ vài câu ngắn ngủi mà đọc ra khí thế như đang chúc mừng năm mới hay đón xuân về.

Ánh mắt Khương Trĩ Nguyệt thoáng chút trống rỗng.

Cô thật sự không muốn thay mặt các nữ sinh gửi lời chúc sinh nhật đến anh chàng Hạ Tùy này chút nào. Cô cúi đầu, lén đếm số lượng bản thảo còn lại, giọng đọc dịu dàng, trong trẻo của cô mang theo vài phần mệt mỏi.

Càng về sau, nội dung thư càng nhạt nhẽo. Cô chẳng buồn tắt micro để mở thư, dứt khoát xé tất cả ra một lượt, chọn đọc những bức thư có nội dung “bình thường” nhất.

Những bài thơ sến súa được trích từ các tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước, đọc liên tục khiến răng cô ê ẩm như vừa nuốt ba quả chanh, miệng chua đến mức không ngừng tiết nước bọt.

Cô bạn cùng phòng lặng lẽ đẩy cửa bước vào, dùng khẩu hình hỏi cô đã xong việc chưa. Khương Trĩ Nguyệt nằm bẹp trên bàn, một tay nắm lấy micro, tay còn lại run rẩy giơ tờ giấy lên.

Đã lâu rồi cô mới phải làm việc với khối lượng lớn như vậy, cổ họng cô nhất thời không chịu nổi. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Khuôn viên mới của trường A được đưa vào sử dụng từ năm nay. Các ngành nghệ thuật như phát thanh, dẫn chương trình đều chuyển sang khu mới, khiến số lượng thành viên của phòng phát thanh trường giảm đi đáng kể.

Sau đợt huấn luyện quân sự, hội sinh viên đưa ra thông báo: Những sinh viên đảm nhiệm vị trí phát thanh viên của trường sẽ được nhân đôi điểm rèn luyện đạo đức mỗi học kỳ.

Khương Trĩ Nguyệt không ngần ngại xung phong, dựa vào chất giọng ngọt ngào được nuôi dưỡng từ vùng sông nước Giang Nam, cô dễ dàng vượt qua vòng phỏng vấn, một mình gánh vác chương trình phát thanh buổi sáng.

Chỉ là cô không ngờ, chất giọng trời phú này lại sắp bị hủy hoại bởi "Bức thư gửi anh Hạ Tùy thân mến".

"Khắp nơi chúc mừng, mừng ngày anh Hạ Tùy ra đời, từ đó hình bóng trong mơ của em đều là anh!"

Cùng với dấu chấm câu cuối cùng vang lên, Khương Trĩ Nguyệt mạnh tay tắt công tắc, buông một câu nhận xét đầy thẳng thắn: "Đúng là đầu óc có vấn đề."

Bạn cùng phòng của cô nghe vậy mà giật mình hoảng hốt: "Trĩ Nguyệt, cậu sao thế?"

Phản ứng này cũng không thể trách được. Từ khi khai giảng đến nay hơn một tháng, mọi hành động của Khương Trĩ Nguyệt đều hoàn toàn phù hợp với hình tượng một nữ sinh xinh đẹp, dễ thương, ngoan ngoãn và vô hại.

Vì để tích lũy điểm rèn luyện đạo đức, cô bận rộn ngược xuôi, đi học không bao giờ đi muộn hay về sớm. Là người chăm chỉ nhất trong phòng ký túc, mỗi ngày dậy từ 6 giờ sáng để đến phòng phát thanh trực ca, đến tận 10 giờ tối mới về phòng nghỉ ngơi.

Khương Trĩ Nguyệt đôi lúc còn tự cảm động trước tinh thần của chính mình.

Nhưng thực tế, tất cả chỉ là giả tạo.

Nếu không phải vì tiền sinh hoạt phí của cô bị giữ trong tay anh trai, mà người anh yêu quý ấy lại quyết định số tiền chu cấp dựa trên điểm rèn luyện đạo đức, thì Khương Trĩ Nguyệt đã chẳng thèm mỗi ngày dậy sớm đi phát thanh, tối muộn còn cố ý đứng trước thư viện gọi video với anh trai rồi mới về ký túc.

Khương Trĩ Nguyệt khẽ nghiến răng: "Không sao, tớ đang tự mắng chính mình."

Lục Kiều Kiều: "Ồ, vậy à."

Lục Kiều Kiều đưa cho cô một hộp sữa, phản ứng chậm đến mức đáng kinh ngạc: "Nhưng tại sao cậu lại mắng mình?"

Khương Trĩ Nguyệt im lặng thu dọn đồ đạc, không nỡ làm hư tâm hồn trong sáng của cô bạn cùng phòng, liền tùy tiện bịa một lý do để qua chuyện.

Trường A có bốn nhà ăn Đông, Tây, Nam, Bắc. Nhà ăn Nam là nơi gần phòng phát thanh nhất, bắt đầu phục vụ bữa sáng từ 7 giờ sáng.

Cơn gió buổi sáng lạnh buốt và vội vã thổi tung những sợi tóc lòa xòa trước trán cô. Khương Trĩ Nguyệt đưa tay vén tóc ra sau tai.

Hai người đứng đợi ở cửa nhà ăn khoảng mười phút, cô nhân viên nhà ăn mở cửa, tươi cười vẫy tay với họ: "Mau vào đi nào."

Khương Trĩ Nguyệt mỉm cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng non: "Chào buổi sáng, cô ạ."

Có lẽ hôm nay trường có hoạt động lớn, nên người đến nhà ăn không đông. Khương Trĩ Nguyệt mua một chiếc bánh bao nhân nước, trên đường đi mua thêm cốc sữa đậu nành thì bất ngờ va phải một người.

Chàng trai đối diện ngừng lại vài giây, sau đó nhận ra cô: "Trĩ Nguyệt? Thật sự là em à!"

Khương Trĩ Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chàng trai trong một giây, ánh mắt lướt qua vùng trán lưa thưa tóc của anh, rồi thông qua mái tóc ít ỏi hơn hẳn so với bạn đồng trang lứa mà nhận ra: "Anh Tống."

Tống Duẫn là đàn anh cùng trường cấp ba với Khương Trĩ Nguyệt, hiện đang học năm hai ngành Hóa học. Theo lời đồn từ những "thánh hóng" trong ký túc, anh Tống là người rất tài năng. Trong cuộc bầu cử chủ tịch hội sinh viên, anh đã vượt qua một loạt đàn anh năm ba, trở thành chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử viện Hóa-Sinh.

Về ngoại hình, ngũ quan của Tống Duẫn thanh tú, không tìm được khuyết điểm, nhưng cũng chẳng có điểm nào nổi bật.

Trên gương mặt anh thoáng hiện lên biểu cảm như vừa nhìn thấy ân nhân cứu mạng: "Học muội, học trưởng muốn nhờ em một việc."

Một khi đã nhắc đến mối quan hệ học muội - học trưởng, Khương Trĩ Nguyệt rất khó lòng từ chối.

Lễ kỷ niệm 60 năm thành lập viện Hóa-Sinh và buổi triển lãm thành tựu dự kiến bắt đầu lúc 8 giờ sáng, nhưng chỉ còn chưa đầy nửa tiếng mà vẫn không thể liên lạc được với thành viên đội lễ tân đã định sẵn. Khi Tống Duẫn đang nghĩ liệu có thể kéo đại ai đó trên đường để cứu nguy hay không, thì ánh mắt anh lập tức bắt gặp "vị cứu tinh".

Khương Trĩ Nguyệt cầm chiếc bánh bao nhân nước trong tay, vẻ mặt thoáng chút do dự: "Nhưng mà em còn chưa ăn sáng..."

Tống sư huynh chậm rãi giơ hai ngón tay lên: "Điểm rèn luyện đạo đức cấp trường, nhân đôi."

Khóe miệng vốn đang mím chặt của Khương Trĩ Nguyệt từ từ nhếch lên thành một nụ cười nhỏ: "Sư huynh, em đi với anh."

Sự thay đổi thái độ nhanh chóng của cô khiến Tống Duẫn không khỏi ngạc nhiên, anh còn tưởng sẽ phải mất công thuyết phục thêm.

Trong lòng Khương Trĩ Nguyệt đang tính toán: một điểm rèn luyện đạo đức tương đương với 200 nhân dân tệ. Tháng này chẳng phải cô sẽ trở thành "đại gia" sao? Nghĩ đến đây, chiếc bánh bao trong tay bỗng dưng mất ngon.

Đội lễ tân được trường cấp kinh phí trực tiếp, mỗi lần tổ chức đều chi một khoản lớn cho trang phục.

Khương Trĩ Nguyệt mặc bộ sườn xám cổ chéo được may đồng bộ, ngón tay vuốt dọc theo đường viền áo xuống tới gấu váy, chỉnh lại các nếp nhăn rồi đứng thẳng trước gương ngắm nghía.

Bộ trang phục này vừa khéo tôn lên những đường cong quyến rũ nhất của người phụ nữ. Phía dưới đường ngực là đôi chân dài, tà váy xẻ cao đến giữa đùi. Từ một cô gái đáng yêu, chỉ cần thay bộ đồ là lập tức hóa thành một quý cô sắc sảo.

Tống Duẫn đứng đợi ở cửa phòng thay đồ, tay cầm một chai nhỏ.

Vừa bước ra ngoài, Khương Trĩ Nguyệt đã bị anh kéo đến một góc trống. Anh giơ chai trong tay lên, xịt ba lần ở mỗi bên trái, phải, trên và dưới của cô.

Đây tuyệt đối không phải loại thuốc xịt một phát hóa tiên nữ, mà khi xịt quá nhiều thì đủ sức khiến người ta ngạt thở đến lên thiên đường.

Mũi cô tràn ngập mùi hương ngọt ngào và nồng đậm, một loại nước hoa trái cây cao cấp. Nhưng dưới bàn tay ngây thơ của một chàng trai thẳng như Tống Duẫn, cách xịt nước hoa này thực sự khiến Khương Trĩ Nguyệt muốn chết ngạt.

Viện Hóa-Sinh năm ngoái đã mở chuyên ngành điều chế nước hoa, và mùi hương trên người Khương Trĩ Nguyệt chính là tác phẩm được chọn làm điểm nhấn trong buổi triển lãm hôm nay.

Khương Trĩ Nguyệt cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác nào một "quả bom đường ngọt" di động. Dưới sự dẫn dắt của Tống Duẫn, cô đến cuối hàng của đội lễ tân, mùi hương từ cô lan tỏa dần. Những người đứng đầu hàng không nhịn được mà phải quay đầu nhìn.

Đúng 8 giờ, một người từ trên bục chủ tịch vội vàng chạy xuống.

Khương Trĩ Nguyệt đứng bên cạnh Tống Duẫn, lặng lẽ nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa họ, không sót một chữ.

Có một vị lãnh đạo bị kẹt xe trên đường, buổi lễ phải hoãn lại nửa tiếng mới bắt đầu.

Khương Trĩ Nguyệt ôm lấy cái bụng trống rỗng của mình, đôi mắt cụp xuống đầy tội nghiệp: "Sư huynh, em đói quá."

Tống Duẫn nhìn vào đôi mắt đang dần trở nên ảm đạm của cô, trong lòng thoáng nhói lên chút áy náy.

Nhân lúc không ai chú ý, anh đưa tay vào túi áo khoác, dưới ánh mắt mong chờ của cô, từ từ lấy ra một nắm đồ được bọc trong lớp giấy bạc ánh vàng lấp lánh.

Đó là những viên thịt bò vị sa tế được gói trong giấy bọc kẹo.

Tống sư huynh thoáng đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói: "Ăn đi."

Thấy chưa!

Hội trưởng hội sinh viên vẻ ngoài nghiêm túc, hóa ra lại là một cậu chàng thích giấu đồ ăn vặt trong túi áo.

Ai mà dám nói sư huynh Tống của viện Hóa-Sinh là người lạnh lùng, cô sẽ là người đầu tiên phản đối!

Khương Trĩ Nguyệt cảm động trước sự hy sinh của Tống Duẫn khi anh sẵn sàng lấy ra những viên thịt bò "bảo bối" của mình để xoa dịu cái bụng đang kháng cự của cô. Nhận lấy nắm thịt bò nặng trĩu, cô ngồi xuống một góc không ai chú ý, bóc lớp giấy gói ra.

Vừa định đưa một viên vào miệng thì trước mặt cô xuất hiện một đôi giày da kiểu Anh.

"Ai cho phép cô ăn ở đây?" Một giọng nữ cao, sắc bén vang lên, mang theo sự áp đặt không cho phép phản kháng.

Khương Trĩ Nguyệt vẫn bình tĩnh hoàn thành động tác nuốt của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói.

Là một người phụ nữ xa lạ, có lẽ là thành viên trong hội sinh viên của viện Hóa-Sinh.

Cô gái bên cạnh nhỏ giọng chào người đó một tiếng rồi quay sang giới thiệu: “Đây là trưởng ban tổ chức của chúng ta."

Khương Trĩ Nguyệt gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục nghịch lớp giấy gói trong tay.

Trưởng ban tổ chức lại nói: "Cô là sinh viên năm nhất à? Chẳng phải tôi đã nói lần này không cho phép sử dụng sinh viên năm nhất làm lễ tân sao?"

Khương Trĩ Nguyệt lại gật đầu, đúng vậy, cô chính là sinh viên năm nhất.

May mà Tống Duẫn xử lý xong việc khác, quay lại kịp lúc để giải thích: "Không còn cách nào khác. Nếu không, tác phẩm nước hoa trình diễn cuối cùng sẽ không có ai thể hiện, thầy cô mà trách thì chúng ta khó lòng giải thích."

"Đây là một học muội cấp ba của tôi. Tôi thấy hình tượng của em ấy phù hợp nên mời qua đây cứu nguy."

"Cô ấy thuộc viện nào?"

Tống Duẫn há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại lúng túng quay đầu sang chỗ khác: "Trĩ Nguyệt, em thuộc viện nào vậy?"

Khương Trĩ Nguyệt chống cằm nhìn màn đối đáp giữa họ, lười biếng ngáp một cái: "Viện Truyền thông mới, ngành Báo chí."

Người phụ nữ kia để lại một câu "Lần sau không được như vậy nữa" rồi quay người bỏ đi, khí thế áp đảo Tống Duẫn không biết bao nhiêu lần.

Khương Trĩ Nguyệt cúi đầu tiếp tục bóc từng viên thịt bò, đúng lúc này, cô gái phụ trách lễ tân chạy đến báo với Tống Duẫn rằng khách mời của viện khác sắp đến, hỏi có cần cử người ra đón không.

Tống Duẫn hỏi: "Sư huynh Lâm Tề và Hạ Tùy của viện Kiến trúc đến chưa? Cậu ra xem thử đi."

Động tác bóc thịt bò của Khương Trĩ Nguyệt khựng lại, nghe thấy cái tên quen thuộc, cô lập tức ngẩng đầu lên. Đúng lúc đó, cô gái lễ tân đã chạy ra cổng sân vận động, dẫn theo hai nam sinh bước vào.

Khương Trĩ Nguyệt rất tò mò muốn biết Hạ Tùy – người được vô số nữ sinh ngưỡng mộ, đến mức đồng loạt tổ chức sinh nhật cho anh – trông như thế nào.

Người đứng bên trái trông có vẻ nghiêm túc hơn, sống mũi cao với cặp kính gọng vàng, tóc màu nâu nhạt như bị cháy nắng.

Còn người đứng bên phải... Khương Trĩ Nguyệt nheo mắt nhìn kỹ. Anh ta nhét một tay vào túi quần, đứng yên lặng dưới ánh sáng ngược, những tia sáng chói lóa lướt qua đường nét cơ thể, để lại một viền sáng nhạt. Ngũ quan của anh chìm trong bóng tối, chỉ có sống mũi cao thẳng hắt lên vài điểm sáng, hốc mắt sâu, đôi mắt đen như được tô mực, cả người toát lên vẻ lạnh nhạt, xa cách.

Nói ngắn gọn, đây là một "BKING" (người đẹp trai nhưng luôn tỏ vẻ lạnh lùng).

Nhưng mà, chẳng phải bây giờ các cô gái đều thích kiểu "thư sinh trầm ổn" hay sao? Người đeo kính bên trái có khả năng là Hạ Tùy lớn hơn nhiều.

Khương Trĩ Nguyệt bóc một viên thịt bò, nhét vào miệng, và trong chớp mắt, ánh nhìn của cả ba người đối diện đều đồng loạt tập trung vào cô.

Cô gái lễ tân lộ vẻ lúng túng, bước đến gần Khương Trĩ Nguyệt, run rẩy chỉ tay về phía nam sinh đối diện: "Bạn học, sư huynh Lâm Tề hỏi... hỏi em có mùi gì vậy?"

Khương Trĩ Nguyệt lặp đi lặp lại câu hỏi đó trong đầu hai lần: Em có mùi gì vậy?

Cô nhìn theo hướng tay chỉ, thấy "BKING" khẽ nâng mí mắt, không chút ngại ngùng đối diện ánh mắt cô trong vài giây.

Khương Trĩ Nguyệt: Cảm giác như bị xúc phạm vậy.jpg 

Cô cuộn đầu lưỡi lại, vị sa tế đậm đà xộc thẳng lên mũi, mùi hương nồng đến mức làm đầu óc cô quay cuồng. 

Không biết nghĩ gì, cô buột miệng đáp: "… Thịt bò vị cha anh!" (Hàm ý chửi thề)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play